CHƯƠNG
Tô Cầm là bà nội trợ của gia đình, bình thường không đi làm, tiền của bà ta đều là Đinh Thu Huyền, Đinh Nhị Tiến cho, , tỷ đó là số tiền bà ta vất vả tiết kiệm được.
Bình thường Tô Cầm cũng không nỡ tiêu tiền, có ít tiền thì đều tích lại.
Có thể nói, , tỷ là tất cả số tiền tích lũy trong mấy chục năm nay của bà ta! Lần này bị người ta lừa hết sạch, đương nhiên sẽ hằm hằm không vui.
Giang Nghĩa đương nhiên có thể trực tiếp móc ra vài chục tỷ ném cho Tô Cầm, giúp bà ta bù đắp tổn thất.
Nhưng cách này trị ngọn không trị được gốc.
Muốn khiến Tô Cầm vui vẻ từ trong lòng, vẫn là phải giúp bà ta lấy lại số tiền đó mới được.
Giang Nghĩa lẳng lặng ngồi ở một bên, vừa rót nước vừa hỏi: “Mẹ, số tiền này của mẹ làm sao bị người ta lừa mất?”
Tô Cầm nghe thì càng buồn, nước mắt lã chã rơi ra.
Đinh Nhị Tiến vội vàng đưa khăn ướt cho bà ta: “Ái chà, , tỷ mà thôi, nhà chúng ta đâu phải không lấy ra được, đừng khóc nữa, bà khóc làm trong lòng tôi hoảng sợ.”
Ông ta quay đầu, để một chiếc hộp lên bàn, sau khi mở ra, bên trong là một đôi vòng ngọc phỉ thúy.
“Mẹ con hôm qua đi mua đồ ăn với mấy chị em tốt, có đi qua một cửa hàng trang sức mới mở, ở đó có chương trình khuyến mãi khai trương lớn gì đó, mỗi người đều có thể đi vào rút phiếu giảm giá.”
“Ví dụ con rút được phiếu giảm %, tất cả trang sức trong cửa hàng đó, con có thể tùy ý lựa chọn, mua với giá %.”
“Phụ nữ mà, vừa là trang sức vừa được giảm giá, đâu có ai không động lòng? Mẹ con và mấy chị em tốt đi vào rút phiếu giảm giá, những người khác đều là giảm %, %, mua thì cảm thấy không hời lắm.”
“Kết quả đến lượt mẹ con, trực rút được phiếu giảm giá %! Đồ vật có giá nghìn thì chỉ cần nghìn thì có thể mua được, đồ vật có giá tỷ thì chỉ cần triệu thì có thể mua được.”
“Mẹ con lập tức bị mê hoặc, vui vẻ đến múa tay múa chân. Dưới sự xui khiến của đám chị em, lấy ra hết tài sản, dùng số tiền , tỷ mua đôi vòng ngọc phỉ thúy có giá tỷ này.”
“Vốn tưởng rằng kiếm, về sau bán qua tay, không phải sẽ kiếm hơn tỷ hay sao? Cho dù không bán được tỷ, bán với giá - tỷ, vậy cũng kiếm to rồi.”
Nói đến đây, Đinh Nhị Tiến thở dài.
“Sự thật chứng minh, món hời này đâu có dễ chiếm. Mẹ con cầm đôi vòng ngọc phỉ thúy này sang cửa hàng khác bán, kết quả người ta nhìn một cái thì nhìn ra là đồ giả, dùng bên rìa của miếng phỉ thủy làm giả! Giá trị, tuyệt đối không vượt quá triệu.”
Thứ đồ triệu, mua với giá , tỷ.
Cũng tức là, trực tiếp lỗ mất , tỷ.
“Mẹ con lúc đó nổi giận, cầm đồ đi tìm bên đó tính sổ, kết quả người ta sống chết không nhận, còn trực tiếp đuổi người ra ngoài!”
“Cửa hàng lừa khách.”
“Người ta là chuỗi cửa hàng thương hiệu lớn nổi tiếng trên thế giới, dân thường chúng ta làm sao đấu lại được?”