Vì đạt được ban thưởng một ngàn linh hồn của chiến trường này, Khương Thời Miễn và hơn trăm tu sĩ đều liều mạng ra tay, kết quả anh chẳng những lấy được, mà còn lấy thêm một giải thưởng lợi hại hơn nữa.
Cái này nếu như để cho bọn họ biết được, đoán chừng sẽ bị chọc tức đến nổi hộc máu mất thôi.
“Tôi hiểu được, kiếm pháp mà anh dùng ở thời khắc cuối cùng kia đã giết rất nhiều tu sĩ và mãnh thú, chỉ sợ cũng là khi đó đã đạt tới tiêu chuẩn một vạn linh hồn”
Ngô Bình Nhi có chút đăm chiêu nói: “Hơn nữa lúc ấy cột sáng ở cổ tay anh còn chưa có biến mất, mà hai người cũng sẽ không thể chồng lên, cho nên…”
Cô ta cười khổ một tiếng, có chút nói không ra lời.
Tuy rằng anh đã trãi qua không ít nguy hiểm, nhưng phần thưởng này cũng được coi như đáng giá.
“Thế nào, có hứng thú đi lấy cái bản đồ kho tàng báu vật này hay không?” Anh nói.
“Anh muốn dẫn tôi đi chung à?”
Ngô Bình Nhi cắn hàm răng trắng, vẻ mặt kích động.
Đây chính là kho tàng báu vật đó, cô ta xác thực cảm thấy rất hứng thú, nhưng cái này là ban thưởng của anh, dẫn theo cô ta tương đương với việc sẽ phân chia bớt sang cho cô một phần chỗ tốt.
Trước đó cô ta chỉ là hâm mộ, chưa từng không biết xấu hổ đưa ra suy nghĩ đó, thế mà không ngờ Tân Trạm lại hào phóng như thế.
“Đương nhiên rồi, cô không muốn sao?” Anh thản nhiên nói.
Trước đó nếu như không có Ngô Bình Nhi thì anh cũng không có được cuộn giấy bản đồ này, hơn nữa dọc theo đường đi có Ngô Bình Nhi hỗ trợ, lúc đối mặt với nguy hiểm Ngô Bình Nhi cũng không có quay đầu bỏ chạy, đáng để tin tưởng, anh đương nhiên cũng nguyện ý hợp tác với cô ta.
Huống chỉ, đối với những thứ kho tàng báu vật này hay là chiến trường Tiên Ma, Ngô Bình Nhi lại có hiểu biết nhiều hơn anh, hai người hợp tác mạo hiểm cũng sẽ nhỏ hơn một chút, nói không chừng hiệu suất lại còn cao hơn, có thể lấy được nhiều hơn một ít báu vật kho tàng báu vật.
“Vậy tôi chỉ lấy một phần thôi, chín phần còn lại đều cho anh”
Ngô Bình Nhi không muốn nhiều hơn, cô ta cũng biết có thể đạt được Bản đồ kho tàng báu vật là do anh nỗ lực nhiều hơn hết.
Hơn nữa nếu như anh không cho cô ta biết, mội thân một mình đi tới chỗ kho tàng báu vật này xem thế nào thì cũng sẽ lập tức rõ ràng chuyện gì xảy ra.
Huống hồ bảo vật bên trong kho tàng báu vật kinh người cỡ nào, dù chỉ là một phần thì cũng không ít đâu.
“Nhưng mà tôi có một yêu cầu, nếu như bên trong kho tàng báu vật có tiên thảo cửu phẩm kéo dài tuổi thọ thì hy vọng anh có thể cho tôi, tôi có thể dùng thứ khác đổi lấy” Ngô Bình Nhi nghiêm túc nói.
“Được chứ” Tân Trạm cũng không hề do dự.
Duyên thọ tiên thảo này, Ngô Bình Nhi hẳn là muốn cho lão Ngô, dù sao tử khí trên thân của lão Ngô có chút nồng đậm, cô ta là cháu gái không có khả năng không đau lòng.
Thậm chí anh còn nghỉ ngờ, lần này Ngô Bình Nhi tiến vào chiến trường Tiên Ma cũng là xuất phát từ mục đích tìm kiếm đồ vật kéo dài tuổi thọ cho lão Ngô.
“Vậy thì chúng ta xuất phát đi, là đi kho tàng báu vật lớn hay là kho tàng báu vật nhỏ đây?”
Ngô Bình Nhi nghĩ đến lát nữa sẽ mở ra kho tàng báu vật từ thời thượng cổ lưu lại, có chút hưng phấn, nhìn bản đồ hỏi.
“Chẳng lẽ còn có phân chia lớn nhỏ nữa hay sao?” Anh sừng sốt nói.
“Đương nhiên rồi, anh xem những chấm sao này, độ sáng không đồng đều như vậy, đại biểu cho quy mô kho tàng báu vật khác nhau.
Kho tàng báu vật nhỏ quy mô tương đối nhỏ, không dễ dàng bị phát hiện, nhưng tài nguyên cũng ít đi một chút, còn kho tàng báu vật lớn khẳng định đồ vật này nọ tốt hơn, nhưng linh khí này có thể không che giấu được, nói không chừng một đêm này đã có tu sĩ tìm được kho tàng báu vật lớn rồi”
“Đi tìm cái kho tàng báu vật gần nhất nhìn trước xem sao, sau đó chúng ta lại quyết định”.