Chiến Vương Thương Phi

chương 72: chiến cảnh thiên tà ác

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thanh âm quen thuộc nhất trong trí nhớ, thanh âm trong mộng thường xuyên nhớ lại, tuy ôn nhu lại làm cho người ta cả người phát lạnh!

Bất Hối thân thể cứng ngắc, không phải phản ứng của nàng mà là ảnh hưởng của thanh âm này đối với thân thể, cho dù linh hồn đã tiêu tán nhưng sợ hãi còn đang tại, hận còn đang tại!

Giương mắt nhìn lại, một nữ tử mềm mại như nước đứng ở dưới ánh mặt trời, quần áo lụa mỏng màu hồng đem làm nàng càng thêm ôn nhu, da thịt trắng nõn bị ánh mặt trời chiếu lên như trong suốt, hai mắt thâm thúy đen bóng, cái mũi kiên định, môi son xinh xắn, là một tiêu chuẩn mỹ nhân bại hoại.

Loại mềm mại này là từ nội tâm phát ra, là dáng vẻ của Yến Tâm Nhu không thể bằng được, nhưng một người ôn nhu thông thấu như vậy lại là nữ nhân rắn rết thiết kế hãm hại muội muội, đoạt vị hôn phu của muội muội, lại đuổi giết muội muội.

Người này đúng là sát hại Phượng Bất Hối ban đầu, Lục công chúa, Phượng Uyển Tuyết!

Bất Hối nhìn nàng thân thiết chào hỏi đột nhiên nở nụ cười, vừa vặn lúc này thổi qua một trận gió nhẹ, đem lụa mỏng trên mặt Bất Hối thổi mở một góc, lộ ra miệng cười tuyệt thế của nàng.

Nụ cười này làm cho lục công chúa đối diện có chút giật mình, chính mình ôn nhu thì như thế nào, vĩnh viễn cũng kém nàng, nàng là do phi tử phụ hoàng sủng ái nhất sở sinh, chính mình chẳng qua là do nữ nhân trong cung sinh ra, vô luận như thế nào cũng không sánh bằng nàng, bất quá, hiện tại không giống, tất cả của nàng đều đã bị mình đoạt lấy.

"Sự tình lần trước có lẽ có chút hiểu lầm, Hiên Viên thái tử nhìn thấy Hoàng muội ở tẩm cung của ta, còn tưởng là Hoàng muội hạ độc thủ, chờ ta tỉnh lại đã giải thích với hắn." Phượng Uyển Tuyết thấy Bất Hối sững sờ ở nơi đó không động, trong mắt có chút khinh thường.

Hoàng muội này trừ khuôn mặt bộ dạng xinh đẹp chút, cũng không có gì khác, lần trước gặp may mắn không chết, lần này cũng sẽ không dễ dàng như vậy.

"A...? Kia cần phải cảm tạ Lục hoàng tỷ." Bất Hối hướng tới phương hướng Lục công chúa đi tới vài bước, đứng ở trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống.

Đối với phản ứng của Bất Hối, Phượng Uyển Tuyết nội tâm có chút kinh ngạc, Hoàng muội này trước đây mỗi lần nhìn thấy mình đều rất vâng lời, ngày hôm nay làm sao dám nhìn thẳng mình? Nhất là nàng so với chính mình cao hơn rất nhiều, vô cùng chán ghét loại cảm giác này.

"Hoàng muội quá khách khí, nghe nói lần trước Hiên Viên thái tử rất tức giận đuổi hoàng muội đi, làm Hoàng muội ở bên ngoài thiếu chút nữa mất tánh mạng, cũng may Hoàng muội phúc lớn mệnh lớn." Phượng Uyển Tuyết nói tâm tình, nếu không phải Bất Hối biết chuyện trước đó là nàng thiết kế cũng đã bị nàng đã lừa gạt.

"Hoàng tỷ mệnh cũng rất tốt, thương tổn nghiêm trọng như thế cũng có thể sống sót, quả thật không dễ." Bất Hối gợi lên khóe môi, trên mặt tất cả là vẻ trào phúng, nàng đã điều tra kiếm thương lúc trước, cắm vào sát trái tim chỉ cần lệch một phân thì dù có là thần tiên cũng không cứu được, này cũng đủ chứng minh công lực Phượng Uyển Tuyết ở trên mình.

Nghe Bất Hối nói, Phượng Uyển Tuyết cảm thấy hôm nay nàng có chút bất đồng, nhíu mày, hiện tại là ở bên ngoài ngự thư phòng, nói chuyện phải ết sức chú ý, cho nên trên mặt vẫn treo mỉm cười: "Tỷ muội chúng ta đều đã chúc sức khỏe Phụ Hoàng, không có việc gì là được, đi thôi, Hoàng tỷ mang ngươi đi tẩm cung." Dứt lời, muốn tới nắm cánh tay Bất Hối.

Phượng Uyển Tuyết thấy Bất Hối như vậy, còn có tin tức mới vừa nhận được, nàng cư nhiên ở trên điện xử trí nhiều đại thần như vậy, chẳng lẽ nàng thật sự thay đổi?

Bất Hối nhìn thấy Phượng Uyển Tuyết hướng tới phía mình, khóe miệng gợi lên mỉm cười không dễ dàng phát giác, cũng hướng về Phượng Uyển Tuyết đi tới vài bước: "Cám ơn Hoàng tỷ." Vừa mới dứt lời, giống như dưới chân bị vấp hòn đá nhỏ ngã về hướng Phượng Uyển Tuyết.

Phượng Uyển Tuyết thấy thế vốn không muốn đỡ, xem nàng ngã trên mặt đất, thân thể vừa muốn vọt sang một bên, Bất Hối cũng hướng tới phương hướng nàng dời một bước, trong miệng hô lớn"Hoàng tỷ cứu ta."

Trước cửa ngự thư phòng có rất nhiều tiểu thái giám, cung nữ, Bất Hối kêu như vậy các nàng đều đã nhìn qua đây, nếu hiện tại Phượng Uyển Tuyết trốn, ìn tượng mười mấy năm dịu dàng hiền thục này liền sụp đổ, cho nên chỉ có thể đi qua đỡ Bất Hối, bất quá trong mắt hiện lên một tia hàn mang, ngân châm trong tay lại nhiều một cái.

"A!"

Ngay khi Phượng Uyển Tuyết ác độc suy nghĩ, Bất Hối dùng lực một cái đẩy Phượng Uyển Tuyết ngã xuống đè ở trên thân thể nàng, đồng thời linh hoạt đem bàn tay của Phượng Uyển Tuyết đang duỗi ra cản trở về, ngân châm trong tay nàng lại đâm vào chính mông nàng ta.

Thanh âm thê thảm thét chói tai đúng là Phượng Uyển Tuyết vọng lại.

Kỳ thật khi nàng nghĩ tới giữ chặt cánh tay Bất Hối, Bất Hối liền phát hiện gốc ngân châm trong tay nàng, sau đó cố ý làm bộ như ngã sấp xuống hướng nàng bổ nhào tới. Công phu Phượng Uyển Tuyết cao hơn Bất Hối, bất quá nàng thua ở khinh địch, nàng không biết Bất Hối biết võ công, hơn nữa cũng không nghĩ tới Bất Hối đột nhiên ngã sấp xuống.

"Lục công chúa người không có việc gì chứ." Nhìn thấy các nàng ngã sấp xuống, cung nữ cùng thái giám xung quan lập tức chạy tới, toàn bộ đều quan tâm Phượng Uyển Tuyết, không ai hỏi Bất Hối thế nào.

"Bản cung không có việc gì, mau đỡ Hoàng muội dậy, nhìn xem Hoàng muội có bị thương chỗ nào hay không." Phượng Uyển Tuyết cắn răng nói ra mấy chữ này, bất quá bộ dáng nhìn đến là điềm đạm đáng yêu, hốc mắt đều đã đỏ, nước mắt liền hàm ở trong đôi mắt. Nàng vốn định lấy ngân châm giáo huấn Bất Hối một chút, không nghĩ tới lại làm mình bị thương.

Hiện tại Bất Hối đè trên thân thể nàng, nàng không có biện pháp đứng dậy, như thế ngân châm liền không có biện pháp lấy ra.

"Các ngươi không cần lo cho ta, mau nâng Hoàng tỷ dậy." Bất Hối trong lòng cười lạnh, một mình ngươi biết giả trang sao? Nàng cố ý đè nặng cánh tay Phượng Uyển Tuyết, không cho nàng đứng lên, muốn tính kế nàng, muốn chết!

Những cung nữ này vừa nghe, vốn không muốn đi đỡ Bất Hối, lần này cũng đều vây quanh Phượng Uyển Tuyết, nhưng chuyển đổi một hồi mới phát hiện không đem Bất Hối nâng dậy liền không biện pháp đem Phượng Uyển Tuyết đứng dậy.

Khi hai người các nàng rốt cục bị kéo ra, Phượng Uyển Tuyết làm bộ như chỉnh lý xiêm y, nghĩ muốn đem ngân châm lấy ra nhưng lúc này mới phát hiện, bởi vì vừa rồi khi Bất Hối đứng dậy lại ngã sấp xuống, ngân châm đã đâm sâu vào trong thịt.

Nhìn Bất Hối vẻ mặt tự trách như đã làm sai chuyện đứng ở nơi đó, trong mắt Phượng Uyển Tuyết hiện lên một tia nghi hoặc, chẳng lẽ thật trùng hợp như vậy sao? Nghĩ lại trước đây, Hoàng muội này quả thật có vẻ ngu dốt, mỗi lần đều ra chút tình hình, hơn nữa không biết võ công, xem ra là trùng hợp.

Chuyện Bất Hối ở Thanh Phong sơn, trong sáu Hoàng tỷ chỉ có Lục công chúa biết, lúc nàng nghe được tin tức ấy vô cùng ghen ghét, về sau nghĩ được một biện pháp, lợi dụng chuyện Bất Hối thích Hiên Viên Thần không cho nàng học võ, quả nhiên, nàng ở trên núi nhiều năm như vậy đều không học được.

Hơn nữa cứ nửa năm lại viết một bức thư cho Bất Hối, đưa đến chân núi Thanh Phong sơn, nói cho nàng tin tức Hiên Viên Thần, còn có sở thích của hắn, như vậy Bất Hối đối với Lục công chúa là nói gì nghe nấy, hết sữc tín nhiệm, hơn nữa mỗi lần nàng trộm hồi Phượng Quốc cũng là Lục công chúa giấu cho nàng, lần cuối cùng cũng là Lục công chúa viết thư cho nàng, cho nên người hiểu Bất Hối nhất chính là Phượng Uyển Tuyết.

"Hoàng tỷ, có thương tổn đến ngươi hay không, là lỗi của Bất Hối, không nên ngã xuống." Bất Hối thấy nàng nghi hoặc nhìn mình, thu lại ý cười trong mắt, nhu nhược nói.

Phượng Uyển Tuyết hiện tại xác định Bất Hối không phải cố ý, chuyện ở trên đại điện nhất định là Lý Mộc Dương giúp, hắn hiện tại không ở trong này, phải nhanh đi về lấy ngân châm ra, mở miệng đối với cung nữ bên cạnh nói: "Các ngươi mang Hoàng muội hồi tẩm cung nghỉ ngơi đi, phải chăm sóc nàng thật tốt." Tiếp theo, lại đối Bất Hối nói: "Hoàng muội đi nghỉ trước đi, Hoàng tỷ ngày mai lại tìm ngươi nói chuyện phiếm."

"Hoàng tỷ không phải nói muốn cùng Bất Hối cùng đi à?" Bất Hối cố ý ra vẻ như không biết hỏi, nàng muốn nhìn xem Phượng Uyển Tuyết còn có thể kiên trì bao lâu.

Nghe vậy, khóe miệng Phượng Uyển Tuyết giật giật, tuy cực kỳ chán ghét Bất Hối nhưng dù sao vẫn phải giả vờ giả vịt, mở miệng cười nói: "Hoàng tỷ đột nhiên nhớ ra còn có chút việc, ngày mai lại đi xem Hoàng muội đi."

Dứt lời, nàng không cùng Bất Hối mở miệng nhanh chóng xoay người hướng tẩm cung của nàng đi đến.

Bất Hối nhìn Phượng Uyển Tuyết đi đường có chút lắc lư, khóe miệng nhếch lên, đồng thời trong lòng cũng hiện lên một tia hận ý, nếu hôm nay vẫn là Phượng Bất Hối trước kia liền phải ăn ám khuy này.

"Tham kiến Công Chúa Điện Hạ!"

Bất Hối được an bài ở tẩm cung trước đây của Duệ Quý Phi —— Chiêu Hoa điện, khoảng cách với ngự thư phòng cũng không phải rất xa, ước chừng một chén trà nhỏ liền đi đến.

Vừa đi đến tẩm cung Phượng Kình Thiên chuẩn bị cho nàng, hai đội cung nữ thái giám đồng loạt hướng nàng quỳ xuống, một đám tuy quỳ nhưng trong mắt lại không có sự tôn kính. Nhìn hai đội cung nữ thái giám đứng ở cửa cung Bất Hối nội tâm cười lạnh, theo lý thuyết một công chúa không cần nhiều người hầu hạ như vậy, nhưng hiện tại so với bình thường lại hơn vài lần, vài vị trong cung kia thật để mắt nàng.

"Tiểu thư, Hoàng Thượng có làm khó ngươi không."

Những người này mới vừa quỳ xuống lạy, Phượng Yêu đã chạy tới trên dưới xem xét nàng có thụ thương hay không. Sau khi nàng vừa tiến cung đã bị người mang tới nơi này, đã qua lâu như vậy Bất Hối còn chưa trở lại làm nàng lo lắng, sợ Bất Hối bị người ám toán, cho nên vừa thấy Bất Hối vội vàng tới đón.

Nhìn thấy Phượng Yêu, Bất Hối mới lộ ra mỉm cười: "Ta không phải rất tốt à? Hôm nay ngồi xe mệt mỏi, đi vào xoa bóp vai cho ta, các ngươi cũng đứng lên đi, không cần đi theo, có chuyện gì sẽ gọi các ngươi." Câu kế tiếp là nói với cung nữ đang đứng ở cửa.

Nghe vậy, Phượng Yêu ngây ra một lúc, tiểu thư chưa bao giờ tìm mình bóp vai, giây lát liền minh bạch, nhất định là có chuyện gì, lôi kéo Bất Hối đi vào trong nội thất: "Tiểu thư yên tâm đi, đảm bảo người sẽ thoải mái."

"Công chúa, hay là để Tiểu Liên đấm bóp cho người đi, để vị tỷ tỷ này nghỉ ngơi đi." Nhìn thấy Bất Hối cùng Phượng Yêu đi vào trong nội thất, một cung nữ xem ra là đứng đầu những thái giám cung nữ này đi tới, đi theo phía sau các nàng nói.

Bất Hối liền biết những người này đều là tới giám thị nàng, dừng bước, quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiểu Liên thần sắc cao ngạo, cười lạnh nói: "Bản cung không thích lặp lại một lần nữa."

Tiểu Liên không nghĩ tới Bất Hối lại đối với nàng như vậy, nàng là người bên cạnh Lệ Quý Phi, Lệ Quý Phi là mẹ đẻ đại công chúa, ở trong cung có địa vị rất cao, nha hoàn bên người nàng ở trong cung cũng là tài trí hơn người, cho nên trong mắt Tiểu Liên có chút bất khả tư nghị.

"Công chúa, Tiểu Liên là do Lệ Quý Phi phái tới hầu hạ công chúa." Tiểu Liên cảm thấy Bất Hối dám nói như vậy nhất định là không biết nàng là ai cho nên nhắc nhở.

Bất Hối mày giơ lên, cứ như thế đứng ở nơi đó nhìn Tiểu Liên.

Tiểu Liên vốn cho rằng Bất Hối hội sợ, nhưng không nghĩ tới nàng cư nhiên không chút phản ứng, nàng liền nửa đứng nửa ngồi ở trước mặt Bất Hối, trên trán đã không ngừng chảy mồ hôi, nàng đột nhiên cảm thấy vị công chúa này không hề giống những nương nương trong cung dễ bị khi dễ.

Một nén nhang trôi qua, Tiểu Liên thật sự đứng không nổi, những người đứng ở bên ngoài cũng có chút chịu không nổi, bị ánh mặt trời phơi nắng sắp bị cảm nắng.

Bốp!

Đột nhiên, ngay lúc Tiểu Liên nhịn không được muốn đứng dậy, Phượng Yêu tát cho một cái, một tát này nàng đúng là dùng lực, để các ngươi khi dễ tiểu thư.

Khí lực Phượng Yêu so với một nam tử vẫn còn lớn hơn, một tát này trực tiếp đem Tiểu Liên đánh ngã ra ngoài, phịch một tiếng nện ở trên đất, khóe miệng tràn ra vết máu. Đánh xong Phượng Yêu cùng Bất Hối trực tiếp vào nội thất, tin tưởng hiện tại không có người dám không biết trời cao đất rộng.

Tẩm cung này đã từng là tẩm cung của Duệ Quý Phi, năm đó Duệ Quý Phi được Phượng Hoàng sủng ái nhất cố ý tu kiến nơi này, Bất Hối đi đến bên cửa sổ hít thở không khí trong lành, nhìn sắc viên rực rỡ nở đầy hoa sen trong hồ, thật sự là cảnh sắc tuyệt hảo.

Thu hồi ánh mắt từ ngoài cửa sổ đánh giá bài trí bên trong, chính mình trước lúc năm tuổi là ở nơi này, lờ mờ có một tia trí nhớ, bài trí hiện tại cùng với trong trí nhớ giống nhau, xem ra Phượng Kình Thiên đến nay vẫn yêu Duệ Quý Phi.

Còn Duệ Quý Phi đi đâu, Bất Hối cũng không biết, chỉ biết là lúc còn rất nhỏ có một ngày tỉnh lại liền phát hiện mẫu hậu không thấy nữa, không bao lâu sau nàng bị đưa đến Thanh Phong sơn.

Bất Hối ở trong nhà đánh giá một vòng đối với Phượng Yêu liếc mắt ra hiệu, mở miệng nói: "Được rồi, ngươi đi xuống đi, bản cung muốn nghỉ ngơi một chút, đừng cho người tới quấy rầy."

"Vâng, tiểu thư." Phượng Yêu vẫn không quen gọi Bất Hối là công chúa cho nên vẫn kêu tiểu thư. Sau khi ra ngoài vẫn chưa đi xa mà ngồi ở ghế tựa ngoài cửa phòng thủ vệ, phòng ngừa có người đi vào.

Những cung nữ thái giám tới giám thị giờ phút này cũng ở xung quanh lưỡng lự, Bất Hối vừa rồi nói các nàng đều nghe được, sau chuyện của Tiểu Liên cũng không dám nói nhiều, chỉ có thể cung kính đứng ở một bên.

Sau khi Phượng Yêu rời đi, Bất Hối đi đến bên cửa sổ dò xét không có ai mới từ cửa sổ nhảy ra ngoài, lúc trước Phượng Hoàng kiến tạo tẩm cung này cố ý đem đất trống ngoài cửa sổ dựng núi giả vây quanh để tránh có người đến nơi đây quấy rầy Duệ Quý Phi nghỉ ngơi, cho nên cửa sau cũng không có người.

Bất Hối thở ra một hơi, thi triển khinh công vượt qua núi giả hướng phía khác chạy vội đi, nàng lần này trở về chủ yếu là lấy bộ kiếm pháp Duệ Quý Phi lưu lại cho nàng, bộ kiếm pháp kia bị Phượng Bất Hối trước kia lúc mười tuổi hồi cung dấu đi.

Trước kia Phượng Bất Hối mười tuổi trở về là ở thiên điện phía đông, hiện tại những người đó đều ở chính điện cho nên nơi này rất vắng vẻ, Bất Hối dễ dàng lẩn vào. Dựa vào trí nhớ ở trên tường phía cạnh giường nhẹ nhàng gõ vài cái, nghe được tiếng mới biết nơi này trống, khóe miệng gợi lên mỉm cười, đem thanh gạch lấy ra, sau đó từ bên trong lấy ra kiếm phổ xem xét.

Tuy chỉ là nhanh chóng lật chuyển vài lần, bất quá chiêu thức tinh diệu bên trong vẫn làm trong lòng nàng mừng thầm, tuy trên núi Thanh Phong có rất nhiều bí tịch võ công, nhưng cũng không thích hợp cho nữ tử tu luyện, bộ kiếm pháp này tạo ra dành riêng cho nữ tử, lại thêm nàng đã ăn vào hai khỏa hỏa linh quả, tin tưởng trong khoảng thời gian ngắn công lực sẽ tăng nhanh.

Giờ phút này trong điện Chiêu Hoa không khí vô cùng khẩn trương, một nữ nhân trung niên mặc cung trang hoa lệ đang ngồi chính giữa đại điện, Tiểu Liên băng bó một bên mặt sưng lớn cười lạnh.

Phượng Yêu vẻ mặt lạnh nhạt đứng ở đối diện, sắc mặt không có một tia thần sắc hoảng sợ, bất quá tay trong ống tay áo gắt gao nắm chặt, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, nàng nhất định phải kéo thời gian, kéo dài tới khi tiểu thư trở về mới thôi.

"Nô tỳ lớn mật, nhìn thấy Lệ Quý Phi vì sao không quỳ?" Tiểu Liên nhìn Phượng Yêu trấn định, trong lòng rất khó chịu, nàng mới vừa bị đánh liền trở về tìm Lệ Quý Phi khóc lóc kể lể, rất không dễ dàng cầu được Lệ Quý Phi tới chính là vì báo thù, nhưng không nghĩ tới Phượng Yêu cũng không sợ.

"Phượng Yêu tham kiến Lệ Quý Phi."

Thông qua ánh mắt những tiểu thái giám, cung nữ chung quanh nhìn Lệ Quý Phi, Phượng Yêu biết thân phận đối phương rất cao quý, nghe được là quý phi không thể không quỳ xuống hành lễ.

Hiện tại trong cung tuy có một vài phi tử nhưng không có hoàng hậu, quý phi cũng chỉ còn một người, cho nên địa vị Lệ Quý Phi tương đương với hoàng hậu.

Lệ Quý Phi dùng khóe mắt lườm Phượng Yêu một cái, vẫn không cho nàng đứng dậy, đánh chó vẫn còn phải xem chủ nhân, một nha hoàn bên người công chúa không được sủng ái lại dám đánh người bên cạnh mình, này nếu truyền ra ngoài chẳng phải là mặt mũi nàng mất hết.

"Công chúa nhà các ngươi đâu, vì sao không ra gặp Bản quý phi." Lệ quý phi vẫn không trực tiếp trừng trị Phượng Yêu, người nàng muốn tìm là Bất Hối, cho dù đánh Phượng Yêu cũng cần phải đánh trước mặt Bất Hối, để cho nàng biết biết người nào mới là chủ tử hậu cung này.

"Hồi Lệ phi nương nương, tiểu thư hai ngày này suốt đêm chạy đi, về đến tẩm cung liền nghỉ ngơi, trước khi nàng đi ngủ phân phó đừng cho người quấy rầy nàng." Phượng Yêu cẩn thận đáp lời, đồng thời chú ý những cung nhân chung quanh để ngừa bọn họ tự tiện xông vào.

Lệ quý phi vừa nghe, chau mày, chén trà cầm trong tay ném xuống đất, lớn tiếng quát lớn nói: "Lớn mật, Bản quý phi đã đến đây còn không tới vấn an, không biết quy củ, lập tức đi vào dẫn nàng ra đây."

Dứt lời, Tiểu Liên lập tức chạy đi ý đồ đem cửa nội thất mở ra, nhưng tay nàng mới vừa vươn ra, chỉ nghe rắc một tiếng, xương cốt rạn nứt.

A!

Tiếng thét chói tai so với vừa rồi càng thê thảm, lập tức xụi lơ trên mặt đất, lệ đùng đùng rơi xuống, trên mặt trắng xanh một tia huyết sắc cũng không có, cái tay này của nàng chỉ sợ là phế đi.

Một màn này làm mọi người trong điện sợ ngây người, ngay cả Lệ Quý Phi cũng không dự đoán được Phượng Yêu sẽ ra tay.

Phượng Yêu từ trên mặt đất đứng lên, nàng chỉ cần kéo dài thời gian chờ tiểu thư trở về, như thế sự tình gì cũng dễ làm.

Lệ quý phi vẻ mặt tức giận nhìn Phượng Yêu, chỉ vào người chung quanh kêu lên: "Bắt nàng lại cho Bản quý phi, kéo ra ngoài loạn côn đánh chết." Dứt lời, hai thị vệ lập tức từ ngoài cửa tiến vào hướng Phượng Yêu đi đến.

Đối với hai thị vệ này Phượng Yêu còn không để vào mắt, khi đối phương tới bắt nàng xảo diệu né tránh, hai thị vệ kia không nghĩ tới Phượng Yêu lại dám né tránh, trong lòng cũng tức giận, trên tay dùng lực lại hướng Phượng Yêu chộp tới.

Công lực Phượng yêu cao hơn bọn họ nhưng nàng không nóng lòng trực tiếp đánh bại bọn hắn mà ở trong nhà né tránh, mượn việc này kéo dài thời gian.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio