“Vào lúc h phút tối nay, bến tàu xảy ra một vụ nổ súng cướp tài sản, thủ phạm chỉ có tên, đơn thương độc mã hành động, phá hủy toàn bộ một kho hàng.”
Mà trước đó, lúc h phút, Hoắc Lệ đã rời khỏi biệt thự.
Đào Thất nắm chặt phong thư trên tay, thân thể kịch liệt run rẩy, trên phong thư có một ấn ký hình hoa hồng màu đen! Kiếp trước, một tháng sau khi Hoắc Lệ mất tích, Đào Thất đã nhận được một phong thư y hệt như thế này, trong thư nói rằng Hoắc Lệ gặp mai phục ở bến tàu nên trọng thương.
“Ai đã ra tay? Kẻ đứng sau màn hại chết Hoắc Lệ ở đời trước đã xuất hiện rồi sao? Tại sao lại lộ diện sớm như vậy?”
“Bến tàu… bến tàu! Hiện tại Hoắc Lệ đang ở bến tàu!”
“Bi kịch đời trước sắp tái diễn!” Những ý nghĩ trong đầu tuôn ra ào ạt, đồng tử Đào Thất co rút, chạy thẳng ra phòng khách tìm tên vệ sỹ vừa đưa thư cho cậu.
“Ai đưa cho ngươi bức thư này, người đâu!” Đào Thất thanh âm khàn đục, tiếng gầm phát ra từ nơi sâu nhất trong cổ họng, tay nắm chặt vạt áo vệ sỹ như muốn xé rách ra, hành vi kích động này khác hẳn với phong thái ngày thường của cậu.
Đào Thất chưa bao giờ mất bình tĩnh như vậy, ngay cả khi trọng sinh gặp lại Hoắc Lệ cậu cũng chỉ thất thố một chút, càng không đến nỗi gào thét lạc giọng như hôm nay… Tóm áo một người lạ, phát khùng như một kẻ mất hết lý trí, cái gì hình tượng lễ nghi phép tắc cậu mặc kệ hết.
Mà khi cậu nghe thấy Hoắc Lệ sẽ giẫm lên vết xe đổ đời trước, sắp rơi vào bẫy giăng của kẻ thù, cả người như mất hồn, cậu không muốn Hoắc Lệ lại một lần nữa bị tổn thương.
Tuy rằng nghi phạm chỉ có người, nhưng biết đâu hắn chính là kẻ bắn trọng thương Hoắc Lệ?
Lần đầu tiên cảm thấy cái chết gần kề, Đào Thất gấp đến độ ngực phập phồng hít thở khó khăn, cậu không dám đánh cược!
Đào Thất buông cánh tay đang nắm lấy tên vệ sĩ kia, tự trấn an bản thân, không muốn để lộ sơ hở gì đối với người lạ, ai biết được trong đám người này có kẻ trà trộn!
“Đào thiếu, ngài không có việc gì chứ?”
“Phong thư này được buộc vào một mũi tên bắn vào trong sân biệt thự, không tìm thấy người bắn!”
Cậu vẫn luôn canh chừng Hoắc Lệ, thật cẩn thận mà đi theo anh ra bến tàu thăm dò, luôn nghe ngóng mọi động tĩnh từ phía đó, đã nghĩ cách xử lý hết những kẻ có tư tâm dưới trướng Hoắc gia,… rốt cuộc thời gian vẫn không kịp.
Rõ ràng cậu đã thành công đuổi Dĩ Đông ra khỏi cửa, chỉ cần thêm một chút thời gian nữa thôi cậu có thể lần theo dấu vết của hắn ta mà tra ra thủ phạm đứng sau tất cả, ai ngờ kế hoạch lại phát sinh biến cố.
Hiệu ứng cánh bướm ảnh hưởng rất nhanh!
“Hiện tại tất cả các ngươi cầm theo súng, toàn bộ xuất phát hướng về bến tàu trợ giúp cho Hoắc gia. Cử ra một người nhanh nhẹn nhất lập tức lái xe tới Sở cảnh sát tìm Cục trưởng Lưu đề nghị hắn điều động một nhóm cảnh sát tới bến tàu. Thuận tiện soạn một phong thư gửi tới Mao Cống Hiến ở Sở cảnh sát, nói rõ rằng con trai hắn ta đang giao tranh với Hoắc Lệ ở bến tàu!”
Đào Thất trong nháy mắt sắp xếp đâu ra đó, nhớ lại tất cả những gì Hoắc Lệ đã dạy cho cậu ở đời trước, anh đã từng nói thời điểm nguy cấp nhất bắt buộc phải giữ một cái đầu lạnh mới không để tuột mất cơ hội phản công.
Nhị Mao là con trai Mao Cống Hiến, cậu biết rõ hắn ta có bao nhiêu bất mãn đối với người cha này, từ trước đến hai cha con không hề giao lưu. Đào Thất tuyệt đối không tin Nhị Mao chỉ là một thương nhân bình thường, nếu lộ ra tin tức Nhị Mao và Hoắc Lệ phát sinh mâu thuẫn, Mao Cống Hiện nhất định sẽ không hoài nghi, bởi vì cha nào con nấy.
Hiện tại cậu muốn lợi dụng Nhị Mao để kích động Mao Cống Hiến, lão ta nhất định sẽ cho người đi điều tra không quản Hoắc Lệ đang bình an hay gặp nguy hiểm. Nếu đã có kẻ muốn đánh rắn động cỏ thì cậu cũng thẳng thắn lật bài, bọn hắn chắc chắn ai cũng giấu đầu hở đuôi.
Mấy tên vệ sĩ nghe xong mệnh lệnh sắc mặt kinh hoàng, đây không phải tiểu công tử ốm yếu nhu nhược được Hoắc gia bao nuôi sao? Ra lệnh quyết đoán, phân chia ổn thỏa, lời ít ý nhiều,… thậm chí cả những mối quan hệ ngầm của Hoắc gia cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.
Đào Thất từ trên xuống dưới toát ra một cỗ khí chất lạnh lùng, từ khi nhận được bức thư đến khi xông ra khỏi phòng chất vấn, ra lệnh sắp xếp,… toàn bộ hành động đều mạnh mẽ như sấm rền gió cuốn. Ánh mắt cậu sắc bén cực kỳ giống khi Hoắc gia ra lệnh cho họ, ngay cả ngữ khí khi nói chuyện cũng có phần giống Hoắc Lệ.
Khiến toàn bộ người trong nhà không khỏi vỡ lẽ, còn tưởng thiếu gia họ Đào này chỉ là một tiểu sủng vật được Hoắc gia nhặt về, hóa ra chính là nhân tài được Hoắc Lệ đích thân bồi dưỡng!
“Trước xem qua phong thư này, lập tức theo kế hoạch chia ra hành động, các người phải tin tưởng vào mắt nhìn người của Hoắc gia, anh ấy sẽ không nhìn lầm người đâu!” Đào Thất kẹp phong thư bằng hai ngón tay phi thẳng đến trước mặt một tên vệ sĩ vẫn đang hoài nghi.
“Rõ!” Dàn vệ sĩ đồng loạt nhận mệnh, không còn một chút hoài nghi nào đối với Đào Thất. Bởi vì họ nhìn ra thần thái và động tác của cậu giống như một tiểu Hoắc Lệ, không phải là kiểu bắt chước mà chính là hiện thân của Hoắc gia.
Vị này khẳng định đã ở bên Hoắc gia từ rất lâu, hơn nữa thân thủ được Hoắc gia đích thân đào tạo, nghĩ lại Hoắc gia đối với vị này luôn luôn là thái độ quý trọng, quan hệ giữa hai người khẳng định không đơn thuần.
Mấy tên vệ sĩ cũng không phát hiện ra, bọn họ vốn coi thường tiểu Đào thiếu yếu ớt, hiện giờ trung thành nghe lời răm rắp, chẳng qua chỉ bằng một ánh mắt sắc lẻm và vài hành động quyết đoán của cậu.
Vệ sĩ đứng cạnh Đào Thất cũng nhìn cậu bằng ánh mắt kính nể, người bên cạnh Hoắc gia trước giờ đều không phải hạng tầm thường, bọn họ đối với người chung gối của Hoắc gia dĩ nhiên tin tưởng tuyệt đối.
Đào Thất nhìn thấy bọn họ như vậy, cậu từ từ bình tĩnh lại, có điểm cười nhạo nhóm người này quá dễ dàng tín nhiệm người khác, rốt cuộc là ngu xuẩn hay là phục tùng Hoắc Lệ một cách mù quáng?
Những người này không nên giữ lại, không có một chút cảnh giác và đề phòng nào!
Trong sân cả đám vệ sĩ xếp hàng chỉnh tề, lưu loát lên xe nổ máy, dáng vẻ lạnh lùng tiêu sát. Giữa vườn hoa hồng lãng mạn dịu dàng lại hiện ra một tia sắt đá lạnh lẽo.
Đào Thất không nhìn theo đám người kia rời đi, cậu xoay người trực tiếp tiến vào hậu viện, mở cánh cửa thông xuống mật thất dưới tầng hầm.
Dựa vào âm thanh di chuyển đồ đạc và khoảng cách xê dịch mà cậu nghe được mấy hôm trước, Đào Thất phỏng đoán bọn họ nhất định bê đồ lên xuống cầu thang, âm thanh nhỏ dần nhất định là hướng về phía kho hàng bên kia sau đó từ cửa sau xuyên tới vườn hoa phía sau biệt thự.
Đời trước Hoắc Lệ biến mất, Đào Thất nhiều lần chỉnh đốn trạch viện, đã sớm quen thuộc cấu trúc phòng ốc nơi đây, cậu muốn đề phòng kẻ xấu ám sát đánh lén, ngoài ý muốn lại phát hiện căn mật thất này của Hoắc Lệ.
“Khi đó tên bác sĩ Mã Môn chắc chắn có liên quan tới cái chết của Hoắc Lệ.” Đào Thất trầm ngâm, âm thầm bước xuống cầu thang tầng hầm, quả nhiên nhìn thấy một gian phòng sáng đèn, mấy máy móc dụng cụ chữa bệnh chất lung tung bên ngoài, rốt cuộc có phải Mã Môn hay không gõ cửa sẽ biết ngay.
Hoắc Lệ đã hứa với cậu h tối sẽ trở về, trong vòng nửa tiếng nữa cậu cho dù có lo lắng cho an nguy của Hoắc Lệ cũng không dám mất đi lý trí mà chạy loạn lên.
Bến tàu bên kia đã có người xử lý, mà Hoắc gia hiện tại vườn không nhà trống, tuy rằng còn vài tên vệ sĩ canh gác bên ngoài những Đào Thất không muốn lãng phí thời gian. Liên quan đến tính mạng Hoắc Lệ, cậu một khắc cũng không thể lơ là cảnh giác.
Chỉ khi nào đem toàn bộ màn kịch hạ xuống, nắm được toàn bộ manh mối trong tay, cậu mới có thể an tâm.
Hiện tại Hoắc Lệ không có nhà, chính là thời cơ tốt để cậu tra xét biệt thự này, tiếng di chuyển đồ đạc ngay hôm đó phần là do Mã Môn dọn đến, nếu thật sự là như vậy thì lão ta khẳng định có vấn đề!
Trên thế giới này không gì gọi là trùng hợp!
Kiếp trước khi cậu tìm ra căn phòng này bên trong đã không còn một bóng người. Cậu điều tra được kẻ đứng đằng sau âm mưu kia có một vài trợ thủ đắc lực, nghe nói có một kẻ tinh thông y thuật có khả năng cải tử hoàn sinh, còn một kẻ sở trường tính toán số liệu phân tích xác suất.
Nếu muốn tra ra chủ tử của bọn chúng, phải lần theo những manh mối này.
Đào Thất bước gần tới cánh cửa kia, đẩy ra, ánh đèn rọi lóa mắt.
“Bác sĩ Mã Môn, sao ông lại ở trong này?”
Một giọng nói mềm mại vang lên, Mã Môn sợ tới mức đông cứng người, lọ thủy tinh thí nghiệm trên tay bị rơi vỡ, thủy tinh vụn trộn lẫn với chất lỏng khả nghi lan ra mặt đất, phản ứng ăn mòn ngay lập tức có tác dụng làm bốc lên một mảng khói trắng.
“Đào Thất, sao cậu lại ở trong này?” Mã Môn xoay người trợn mắt hoảng sợ.
Đào Thất vẫn bày ra một nụ cười trên mặt, ngữ điệu dịu dàng hồn nhiên: “Tôi đi lạc, thuận tiện thấy nơi này có ánh đèn.”
Mã Môn tay chống vào cái bàn phía sau lưng, vô thức lùi bước, không, trời ơi…
Khóe miệng cong cong của Đào Thất như thế nào lại giống bản sao Hoắc Lệ đến thế, hơn nữa ánh mắt cậu ta nheo lại mờ ám, rõ ràng là đang nói dối!