“Cậu lạc đường à, vậy có cần tôi đưa cậu ra ngoài không?” Mã Môn cố đứng vững, trong nháy mắt thu lại nỗi sợ hãi, tháo găng tay đi tới trước mặt Đào Thất ôn hòa hỏi thăm.
Lại nhìn vào ánh mắt đối phương một lần nữa, thuần túy sạch sẽ, trong sáng như ngọc.
Đứa nhỏ đáng yêu xinh đẹp như vậy, lão ta sao có thể so sánh với Hoắc Lệ được? Tuy rằng không biết vì sao cậu lại nói dối nhưng trước đây lão đã từng tiếp xúc với Đào Thất, tin tưởng cậu là một đứa trẻ tốt bụng thiện lương.
“Bên ngoài cũng chẳng có ai, tôi ở trong này xem ông làm việc được không? Ông đang nghiên cứu cái gì thế, bình thủy tinh kia rơi xuống sao lại bốc khói vậy? Nó đang ăn mòn sàn nhà kìa???” Đào Thất lắc đầu, ánh mắt tò mò phóng đến sau lưng Mã Môn, nhìn thấy trên mặt đất một đống hỗn loạn nồng nặc mùi.
Nghe thấy cậu đòi ở lại, sắc mặt Mã Môn thoạt nhìn rất khó coi. Hoắc Lệ đã đảm bảo nơi này tuyệt đối riêng tư, sẽ không có người vào quấy rầy công tác nghiên cứu của lão.
Nghĩ đến trước đây Đào Thất cũng bị người nhà nhốt trong phòng, chắc chưa bao giờ tiếp xúc với loại công việc nghiên cứu chuyên nghiệp này nên mới tỏ ra hiếu kỳ như vậy, trong lòng cậu chắc đang hưng trí phấn khởi muốn tìm hiểu lắm đây.
“Tôi vừa mới làm thí nghiệm thuốc, không nên có người quấy rầy. Xin lỗi Đào thiếu, mong cậu hiểu cho công việc của tôi.”
“Không sao không sao, là tôi làm phiền công việc của ông rồi, xin lỗi tôi sẽ rời đi ngay.” Đào Thất thu hồi ánh mắt, trên mặt biểu lộ rõ sự thất vọng mất mát, xoay người rảo bước bỏ đi, bóng dáng thoạt nhìn vừa cô đơn vừa buồn bã, tự như một đứa trẻ bị bỏ rơi ngoài đường.
Trước mặt Mã Môn như hiện ra một bức ảnh, một đứa trẻ đứng bơ vơ trên nền tuyết trắng, toàn thân lạnh run nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời tràn ngập mong chờ. Cậu bé nhìn xung quanh chờ đợi cái người đã hứa sẽ dẫn cậu thoát khỏi gia đình u ám kia, nhưng người kia mãi vẫn chưa tới.
Cuối cùng cậu bé thất vọng lê bước quay về. Về đến căn nhà kia, chờ đợi cậu chính là những đánh mắng cay nghiệt tàn ác vĩnh viễn không dứt.
Mã Môn bị chính những suy nghĩ của bản thân làm cho kinh sợ, theo như hiểu biết của lão, Đào Thất hẳn là một đứa trẻ trong sáng, lão sao lại có cảm giác thương hại cậu? Chẳng lẽ bệnh tình của Hoắc Lệ bộc phát đã làm tổn thương đứa nhỏ này?
Nếu Đào Thất bị tổn thương vì sai lầm của lão, Nhị Mao khẳng định sẽ tức giận không tha.
Lão sẽ bị buộc tội lợi dụng Đào Thất làm thuốc dẫn khắc chế căn bệnh của Hoắc Lệ, có trời mới biết, lão không hề cố ý nói dối làm hại người vô tội!
“Từ từ đã, cậu có gặp phải khó khăn gì không? Chân bị thương của cậu thế nào rồi? Tôi hiện tại đang rảnh, để tôi kiểm tra cho cậu được không?” Mã Môn đứng ở trước cửa vội vã gọi lại đứa trẻ đang ủ rũ bước đi kia.
Đào Thất nghe tiếng chầm chậm quay người lại.
“Tôi không sao, cảm ơn ông đã quan tâm!”
“Chỉ cần có hy vọng, sẽ thoát được bế tắc, khi cậu cảm thấy cuộc sống của mình quá tù túng thì đừng sợ hãi, sẽ có người mang đến ánh sáng cho cậu, người ấy sẽ dừng chân và ở lại với cậu.” Mã Môn tựa hồ nghĩ đến cái gì, thở dài nói.
Động tác của Đào Thất khựng lại một chút, Mã Môn tên này biến hóa khôn lường, chắc chắn lão ta có vấn đề, trong lòng đang áy náy? Có lẽ lão ta làm điều gì hổ thẹn với bản thân?
Vì sao lão ta đột nhiên nhắc đến “cuộc sống bế tắc”, Đào Thất sinh nghi. Đối với một người mới gặp qua hai lần, lão ta vì sao phải nói ra mấy lời an ủi không đầu không đuôi này?
Lần đầu tiên gặp mặt, Mã Môn có nói với cậu những lời như thế này: “Ma quỷ sẽ không lấy đi sức khỏe của cậu, bệnh tật của cậu chắc chắn sẽ rời đi, hơn nữa vĩnh viễn không bao giờ quay lại!” là bởi vì nhìn thấy cái chân bị thương của cậu sao?
Nghĩ đến đây Đào Thất nheo mắt, vừa rồi cậu giả bộ đáng thương một chút để xem phản ứng của lão ta, nhưng người bình thường sẽ không nghĩ là cậu tuyệt vọng đến nỗi nói những lời như là “bế tắc, tù túng, hy vọng”, còn có cái gì mà “người mang lại ánh sáng”.
Chân tướng dần lộ rõ, lão ta nghĩ rằng cậu đang ở trong hoàn cảnh khốn khổ. Nhưng toàn bộ người Nam Thành đều biết vị tiểu thiếu gia được Hoắc Lệ nhặt về hiện tại đang trải qua cuộc sống mỹ mãn cơ mà?
Mã Môn khẳng định không ngờ rằng, hắn chỉ đơn giản nói mấy câu an ủi khiến cho Đào Thất suy đoán ra loạt chuyện khi xưa. Nhưng người bình thường cũng không chỉ dựa vào mấy lời nói mà đoán già đoán non sau lưng người khác, chỉ trách tâm phòng bị của Đào Thất quá cao.
Lão ta nói một câu, cậu lại tìm ra càng nhiều sơ hở, ngày càng tiến gần tới chân tướng thực sự. Trước mặt Đào Thất tốt nhất nên cẩn thận lời nói, cố tình là Mã Môn lại không nhìn ra toan tính thực sự của Đào Thất.
“Cảm ơn lời khuyên của ông.” Đào Thất nhấc chân bước trở lại, nhìn Mã Môn mỉm cười.
“Ông có thể cho tôi biết bệnh tình của Hoắc gia được không? Tôi rất lo lắng cho anh ấy, Nhị Mao nói với tôi ông là bác sĩ chữa trị chính của anh ấy!”
…
Nhị Mao cái tên mách lẻo này!
“Hoắc Lệ có làm việc gì bất lợi cho cậu không?” Mã Môn cúi đầu nhìn Đào Thất, khả năng cao là bệnh của Hoắc Lệ tái phát, nếu không tại sao Đào Thất lại tìm ra căn phòng này, toàn thân tràn đầy bi thương thế kia?
“Anh ấy…” Đào Thất nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn kia, ánh mắt cố tình lộ ra một tia sợ hãi, ngay lập tức bị Mã Môn bắt được.
“Xin cậu hãy thành thật nói cho tôi biết, hắn ta đã làm gì cậu?”
“Vì sao ông lại cho rằng anh ấy sẽ gây sự với tôi?” Đào Thất nghi hoặc hỏi lại.
“À là thế này, bệnh tình của hắn…” Mã Môn đột nhiên nghĩ tới cái gì đó im bặt.
Đào Thất trong lòng hiểu rõ, Mã Môn vẫn đang cảnh giác cậu. Cậu lấy ra một viên thuốc từ trong túi quần đưa đến trước mặt Mã Môn, nói: “Tôi nhìn thấy Hoắc gia uống loại thuốc này, trên lọ thuốc có ghi tên ông, nhưng tiếng Anh của ra không tốt, chỉ có thể nhìn ra mấy chữ “tâm thần” gì đó.”
Nhìn thấy viên thuốc, Mã Môn giật lùi mấy bước, lão xác định Đào Thất cố tình đi tìm lão.
Trong lòng khủng hoảng, Đào Thất vừa nãy lộ ra vẻ đáng thương là cố tình gài bẫy để lão ta lòi đuôi sao? Không, không có khả năng.
Ông trời ơi, nếu đây là sự thật chẳng phải hắn đã tự dâng mình đến miệng cọp sao, suy đoán của lão như một tiếng sấm giữa trời quang.
“Bác sĩ Mã Môn?”
“Đây chỉ là một viên thuốc bình thường, là thuốc cảm mạo, không liên quan gì đến “tâm thần” cả.” Mã Môn cầm viên thuốc ngửi ngửi, sau đó thả lại vào trong tay Đào Thất cười nói.
“Đây là cậu trộm lấy ra sao? Mỗi lọ thuốc đều có liều lượng quy định, nếu Hoắc Lệ phát hiện ra thiếu mất một viên thì hậu quả sẽ nghiêm trọng đấy. Cậu đừng vi phạm quy tắc của Hoắc gia, hơn nữa người bệnh sẽ cảm thấy tổn thương nếu người khác phát hiện ra bệnh tình của họ.” Mã Môn dừng một chút, tiếp tục nói.
“Nhị Mao nói với tôi là Hoắc gia có bệnh về tâm lý, nói ông là bác sĩ chính của anh ấy, còn khuyên tôi rời khỏi Hoắc gia!”
“Nhị Mao còn nói, Hoắc gia hồi bé mắc bệnh, giết chết cha mẹ ruột…” Nói đến đây Đào Thất nắm chặt tay cúi đầu, bả vai run rẩy.
Mã Môn nhìn thấy Đào Thất lộ ra vẻ sợ hãi liền động lòng. Chỉ có Đào Thất biết trong lòng cậu đang sôi trào giận dữ chứ không phải sợ hãi, giận dữ vì những người đó dám bôi nhọ Hoắc Lệ, giận bản thân đã không gặp được anh sớm hơn.
“Nhị Mao nói tôi là bạn tốt nhất của cậu ấy, cậu ấy không muốn lừa gạt tôi, vì thế cậu ấy bảo tôi đi tìm ông. Nhưng tôi không muốn tin cậu ấy, Hoắc gia là người tốt, Hoắc gia đối xử với tôi rất ôn hòa.”
“Nếu ông đã nói như vậy, tôi tin đây là thuốc cảm mạo, tôi yên tâm rồi!” Đào Thất lại ngẩng đầu, ánh mắt ướt nhẹp như mới khóc xong, vừa kiên cường vừa yếu ớt.
Mã Môn ngẩn người, bộ dạng này của cậu ta là thực lòng lo lắng cho Hoắc Lệ, lẽ nào đúng như lời Hoắc Lệ nói, Đào Thất thực sự ỷ lại vào hắn?
Vậy thì Nhị Mao sẽ rất thương tâm, bởi vì hắn ta sẽ mất đi người quan trọng trong lòng.
“…Thực xin lỗi đã lừa gạt cậu, đây thật ra là thuốc trị liệu tinh thần.” Mã Môn suy tư một hồi, quyết định nói giúp cho Nhị Mao.
“Xin cậu đừng để cho Hoắc Lệ biết được điều này là do tôi nói với cậu, hắn sẽ giết tôi mất!” Mã Môn nói xong nhắm mặt lại, làm động tác cầu nguyện, nhỏ giọng niệm một câu “A-men”
“Hoắc Lệ vì sao lại giết ông? Anh ấy không phải người tàn nhẫn như thế!”
“Bởi vì hắn không muốn có người biết được bệnh tình của mình!” Mã Môn lại lùi thêm vài bước, tựa hồ vẫn đang do dự không biết quyết định của lão là đúng hay sai.
Phải làm cho Đào Thất rời khỏi Hoắc Lệ mới đúng kế hoạch của tên tiểu tử thúi Nhị Mao kia, nhưng việc làm này sẽ gây nguy hại cho tính mạng bản thân lão.
Nhưng lão là Mã Môn, mục tiêu cuộc đời của lão chính là tiền tài, chỉ khi Hoắc Lệ chết thì lão mới có thể xơ múi được gì đó.
“Hắn ta mắc chứng rối loạn tâm thần toàn diện, gồm nhiều loại bệnh tâm thần phân liệt kết hợp với nhau, căn bản không có thuốc chữa, chỉ có thể dùng một số loại dược phẩm khống chế bệnh tình tạm thời, người mắc bệnh này thường đa nghi, dục vọng khống chế cực mãnh liệt, sẽ sản sinh ra một số hành vi làm hại người xung quanh, nhưng sẽ không tự mình hại mình.” Mã Môn lắc đầu, dường như là tiếc hận, thì thào nói.
“Có đôi khi người bệnh sẽ tiến vào trạng thái hưng phấn quá độ, có lúc lại nóng nảy không thể kiềm chế, còn nhiều trạng thái quá khích khác, khó nói hết.”
“Có lúc cậu sẽ thấy hắn nhưng một người bình thường lý trí, hoàn toàn không nhìn ra có bệnh, là bởi vì căn bệnh này rất khó phát hiện, cậu không thể nào biết được chu kỳ phát bệnh của hắn.”
“Rất đáng sợ, bởi vì hắn không thể kiềm chế bản thân nên sẽ làm tổn thương người khác.”
Đào Thất càng nghe trong lòng càng nặng nề, Hoắc Lệ đã chịu đựng thống khổ biết bao lâu nay, nhưng trước mặt mình anh vẫn thực ôn nhu hiền hòa, chọc cho mình vui vẻ.
“Sao ông lại nói với tôi những điều này?”
“Cậu đến đây không phải để hỏi về chuyện này sao?” Mã Môn hỏi ngược lại.
Đào Thất giật mình, lão ta rõ ràng nhìn thấu kế hoạch của mình, vì sao lại kể ra toàn bộ tin tức cơ mật? Mục đích của lão là gì?
“Không phải cậu muốn biết Nhị Mao nói thật hay nói dối sao? Xin cậu hãy tin tưởng tôi, cậu là bạn thân nhất của Nhị Mao, hắn ta rất coi trọng cậu, sẽ không lừa cậu!”
Đào Thất thở ra một hơi nhẹ nhõm, hóa ra là vì Nhị Mao. Quan hệ của bọn họ rốt cuộc là thân tình đến mức nào mà có thể khiến cho lão bất chấp nguy hiểm tính mạng để nói đỡ cho Nhị Mao?
Mã Môn lại một lần nữa khiến cho Đào Thất hoài nghi. Lão ta ngậm miệng cũng bị hoài nghi, mở miệng cũng bị hoài nghi. Nếu như lão biết được điều này chắc sẽ khóc than trời, đứa nhỏ này rốt cuộc là ma quy phương nào, sao lại đa nghi đa đoan đến vậy.
“Phải, Nhị Mao là bạn tốt nhất của tôi.” Đào Thất gật đầu nói.
Không muốn cậu hiểu lầm Nhị Mao nên không quản tính mạng mà nói ra bí mật bệnh tình của Hoắc Lệ, lý do này thật quá hoang đường. Nhất định còn điều gì đó ẩn giấu bên trong!
“Bác sĩ, vậy ông có biết hoa hồng đen không?” Đào Thất đột nhiên hỏi
“Hoa hồng đen? Tôi chỉ nhìn thấy hoa hồng đỏ thôi, vườn hoa phía trước biệt thự kia có trồng mảnh hoa hồng rất đẹp không phải sao?”
“Vâng, lần sau tôi sẽ tặng cho ngài một bông hồng đen!” Đào Thất không phải có ý này, tùy tiện đáp một câu, hàn huyên thêm vài câu khách sáo liền rời khỏi tầng hầm.
Mã Môn nhìn thấy thân ảnh cậu rời đi, lại nhìn thấy đống hỗn độn vỡ nát trên mặt sàn, ánh mắt tối đi.
Mà Đào Thất quay trở lại sảnh biệt thự, nhớ lại vẻ mặt của Mã Môn khi nãy, cậu siết chặt bàn tay.
“Tên Mã Môn này rõ ràng biết về hoa hồng đen, phía sau lá thư này, khả năng là một thế lực khổng lồ nào đó!”