Editor: Sendyle
Mặc dù biết anh Chá quá quan tâm cô, nhưng bị mọi người canh chừng bên người như vậy làm cho cô cảm thấy hình như giống tù nhân hoàn toàn mất tự do, cái gì cũng không thể làm.
Bụng cô mới được bốn tháng, cũng không phải là muốn sinh, có cần phải cẩn thận đến như vậy hay không?
Đột nhiên nhớ nhung đến tiểu khả ái của chị Liêu Phàm. Cô bé cũng sắp được ba tháng, dáng dấp trắng trẻo mập mạp, da thịt non mềm, đáng yêu vô cùng.
Cô muốn đi tìm chị Liêu chơi, đi xem đứa cháu gái nhỏ khả ái đáng yêu của mình.
Lừa gạt mọi người trong nhà, cô từ cửa sau trộm trộm chuồn chạy.
Ngồi ở trong taxi, vì mình đã lâu mất đi tự do hít sâu một hơi. Cảm thấy thật sảng khoái!
Tò mò quan sát quang cảnh náo nhiệt trong thành phố, Lâm Khả Nhi đột nhiên ở trong đám người thấy một người đàn ông đã thật lâu chưa từng thấy - Lưu Vân Thiên.
Đã từng cho rằng anh ta là một người đàn ông chính trực, nhưng không ngờ anh ta thế nhưng hèn hạ thiết kế hãm hại anh Chá cùng chị Liêu. Chị Liêu thật đáng thương đem cả trái tim giao cho anh ta, lại bị anh ta làm tổn thương, vết thương chồng chất. Vừa nghĩ tới, Lâm Khả Nhi liền giận xanh mặt muốn xông lên xé rách mặt của anh ta.
Xem ra bộ dạng của Lưu Vân Thiên rất có thành tựu, quần áo cầu kỳ, có tài xế cung kính mở cửa xe cho anh ta, xem chiếc xe của anh ta rất có giá trị. Trong khi chị Liêu chịu khổ sở thì Lưu Vân Thiên có cuộc sống xung sướng, vui vẻ!
Chị Liêu chịu khỗ vì anh ta thật không đáng!
Trên cái thế giới này vẫn còn có người đàn ông gian xảo như anh ta sao? Chị Liêu, chị ngàn vạn lần không được ngu ngốc như vậy nữa.
Người đàn ông như vậy căn bản không đáng giá để cho chị yêu!
Lúc Lâm Khả Nhi nhìn thấy Liêu Phàm, mấy lần nghĩ muốn khuyên Liêu Phàm, nhưng lời đến khóe miệng muốn nói lại thôi. Cô chỉ có thể trêu chọc chị Liêu cười, dụ dỗ tiểu ba¬by vui vẻ mà thôi.
Cô rời nhà khiến Đường Chá bỏ cả hội nghị quan trọng, một đường chạy như bay tới nhà Liêu Phàm. Vừa vào cửa, anh ta liền khẩn trương bắt cánh tay Liêu Phàm hỏi: "Liêu thư ký, cô có nhìn thấy tiểu Khả Nhi không?"
Liêu Phàm dịu dàng cười lên, cô chỉ chỉ cái bóng dáng nghịch ngợm trong phòng ngủ nói: "Ở bên trong đấy."
Đường Chá sải bước hướng phòng ngủ đi tới, một tay ôm lấy Lâm Khả Nhi vào trong ngực: "Vật nhỏ, tại sao không nói một tiếng liền lén chạy đến đây? Em có biết anh sắp bị em hù dọa thành bệnh tim rồi không?"
Lâm Khả Nhi nâng cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn nói: "Ai cho anh đem em nhốt ở trong nhà. Ở nhà thật nhàm chán, em muốn ra cửa, em muốn tự do!"
"Khả Nhi ngoan, em có biết mấy ngày nay anh vì chuyện hợp mua một công ty dược lớn mà bận rộn vô cùng. Chờ xong dự án này, anh ngày ngày sẽ ở cùng với em." Đường Chá cưng chiều ở trên môi hồng của Lâm Khả Nhi ấn lên một nụ hôn, trong mắt tràn đầy áy náy nhìn cô.
"Nhưng mà người ta thật rất nhớ muốn ngày ngày nhìn thấy anh." Lâm Khả Nhi sâu kín than thở. Anh Chá cứ phải bận rộn như vậy sao? Nếu ở Canada, cô có thể đợi đến tối là có thể gặp lại anh ta, nhưng nếu như anh phải ra nước ngoài, chừng mấy ngày cô sẽ không được nhìn anh ta.
Mặc dù trong nhà có cha chồng cùng người giúp việc theo cô, nhưng cô vẫn sẽ cảm thấy cô độc.
Sóng mắt của cô lưu chuyển, đột nhiên nảy ra ý hay: "Anh Chá, nếu không em cùng anh đi làm. Anh đem em mang theo trên người, cũng không cần lo lắng em sẽ lén chạy đến á."
"Như vậy sao được? Nào có ông sếp nào đi làm mang theo bà xã?" Đường Chá bất đắc dĩ lắc đầu, nếu quả thật như vậy, trước mặt cấp dưới uy tín của anh ta còn đâu. Nếu tất cả mọi người đều học theo anh ta, đem vợ con mang tới công ty, còn tâm trí đâu mà làm việc…
"Anh có thể nói em là em vợ của bà xã anh a!" Lâm Khả Nhi tiến sát trong ngực Đường Chá, dùng một đôi tay nhỏ bé chơi đùa uốn éo áo sơ mi của anh ta.
"Chuyện như vậy có thể lừa gạt sao?" Đường Chá không tin bật cười. Vừa nghĩ tới mình mang theo một phụ nữ có thai đi làm, lưng anh ta liền một hồi rét run. Đây chẳng phải sẽ bị người trong công ty cười nhạo sao?
"Chỉ cần anh Chá gật đầu, tiểu Khả Nhi tự nhiên có biện pháp." Lâm Khả Nhi hả hê ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên.
"Được rồi, xem như anh sợ em." Đường Chá cũng muốn xem một chút tiểu Khả Nhi rốt cuộc có biện pháp gì.
"Ông xã, em thật yêu anh!" Lâm Khả Nhi hưng phấn hôn lên môi Đường Chá, không hề có chút kỷ xảo gặm loạn cánh môi anh ta.
Đường Chá lúng túng nhìn sang Liêu Phàm đang đứng ở cửa phòng, ngượng ngùng ôm lấy bà xã khả ái của mình.
"Liêu thư ký, tôi mang cô ấy về nhà."
"Đi đi, về nhà mới hảo hảo ân ái." Liêu Phàm nhạo báng nháy mắt mấy cái, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Khả Nhi vì mắc cỡ mà hồng hồng. Cô thế nhưng quên bây giờ là ở trong nhà Liêu Phàm.
Về đến nhà Lâm Khả Nhi không tránh được bị Đường Chá hung hăng trừng phạt một lần. Anh ta từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, không buông tha một tấc, đem cô ăn sạch.
**
Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Khả Nhi ở phòng tắm nửa ngày, mới như tên trộm mở cửa đi ra.
"Xong chưa?" Đưa lưng về phía phòng tắm, Đường Chá vừa thắt cà vạt, vừa tò mò hỏi nói.
"Đã xong, bảo đảm không thành vấn đề. Kính xin tổng giám đốc giám định." Lâm Khả Nhi nghịch ngợm cười duyên.
Đường Chá quay đầu lại kinh ngạc trợn to hai mắt.
Trước mắt nam nhân mập là bà xã của anh ta sao? Tóc ngắn ngủn, mặt trắng thuần khiết, T shirt dài rộng, quần jean trắng bệch.
Nam nhân mập mạp quá độ, làm sao ai có thể nhìn ra được đây là tiểu bảo bối xinh đẹp của anh ta.
"Như thế nào? Không nhìn ra là em phải không?" Lâm Khả Nhi ở trước mặt Đường Chá lượn mấy vòng, hướng tới anh ta lộ ra trang phục của mình.
"Nhìn không ra, nhưng anh giải thích như thế nào với đám nhân viên? Anh vì sao muốn dẫn một tiểu mập mạp đi làm?" Đường Chá buồn cười nhìn bà xã.
Lâm Khả Nhi tiến sát trong ngực anh ta, nghịch ngợm cười nói: "Thì nói em là nem của bà xã anh, tới công ty thực tập. Không phải rất đơn giản sao? Ông xã, anh thật ngốc!"
Nghe được lời nói của bà xã, Đường Chá miễn cưỡng đồng ý. Vì có thể mọi lúc được nhìn thấy tiểu Khả Nhi, anh ta chỉ có thể lựa chọn nói láo. Hy vọng có thể lừa được ánh mắt của mọi người.
Khi anh ta mang theo Lâm Khả Nhi tới công ty, nhìn thấy người liền cùng đối phương giải thích: "Đây là em trai của bà xã tôi, tới công ty thực tập, các người về sau phải chăm sóc một chút."
Chỉ sợ người trong công ty không biết, còn kém cầm cái loa hướng về phía tất cả nhân viên trong công ty truyền thanh.
Vừa vào phòng làm việc của tổng giám đốc, Lâm Khả Nhi liền ôm bụng cười lên. Anh Chá thật đáng yêu!
"Đứa nhỏ tinh nghịch, chỉ vì em anh lần đầu nói láo, em xem, trong lòng bàn tay anh vẫn còn đổ mồ hôi lạnh." Đường Chá đem lòng bàn tay mình đặt ở trước mặt Lâm Khả Nhi, để cho cô xem một chút.