Cho Em Mượn Bờ Vai Anh

chương 12: mượn lần 12: tay của lục bạch duyên... thật đẹp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Gấu Lười

Beta: Gấu Bụng Bự

- ---------

Từ Diệp Vũ về nhà trước một tiếng, đương nhiên đã gây sự chú ý cho Hướng Vi.

Hướng Vi từ trong đống tài liệu dày xếp thành chồng ngẩng đầu lên: "Sao về sớm vậy, dọa chết tớ rồi."

Từ Diệp Vũ cầm túi, có chút hoài nghi: "Không phải cậu nhân lúc tớ không ở nhà..... "

"Tớ không có, tớ đang làm, cậu có thể nhìn vấn đề bằng cái nhìn bao quát không," Hướng Vi giũ một xếp giấy trong tay ra, "Tớ đang chăm chỉ học tập, nhưng cậu lại có ý nghĩa xấu xa suy đoán tớ, cậu không cảm thấy xấu hổ sao?"

"Không," Từ Diệp Vũ đứng trước bàn, "Cậu xem gì vậy?"

"Tự nâng cao bản thân, xem một số hồ sơ của công ty" Hướng Vi ngồi trên ghế, "Cậu ấy, theo lý mà nói không nên về sớm như vậy nha."

Từ Diệp Vũ thở dài, vẻ mặt không được tốt lắm: "Hôm nay thầy ấy trông rất mệt, có thể gần đây rất bận rộn, lúc đợi tớ làm đề vô thức ngủ thiếp đi. Tớ cho thầy ấy một chút thời gian nghỉ ngơi, còn mình thì tự làm đề xong đối chiếu đáp án rồi đi, còn để lại lời nhắn thầy ấy hôm nay kết thúc sớm một chút."

Nếu cô ở đó, Lục Duyên Bạch tuyệt đối sẽ bác bỏ đề nghị kết thúc sớm của cô, hơn nữa còn nói bản thân không có trở ngại gì, tiếp tục vực dậy tinh thần giảng bài cho cô.

Để loại bỏ hoàn toàn khả năng này, Từ Diệp Vũ hành động trước, báo cáo sau.

"Nếu tớ đi trước, thầy ấy sẽ không có cơ hội làm việc nữa, có thể nghỉ ngơi một chút," Từ Diệp Vũ mím môi, bẻ ngón tay, "Sau này còn rất nhiều thời gian, không cần tiết hôm nay."

Cô lại phàn nàn: "Cái người này, sao lại cuồng công việc như vậy, không chú ý nghỉ ngơi."

Nhận ra lâu vậy mà Hướng Vi vẫn chưa nói câu nào, Từ Diệp Vũ ngẩng mặt lên: "Sao cậu không nói gì"

Hướng Vi ánh mắt phức tạp nhìn cô: "Tớ biết nói gì khi cậu am hiểu lòng người đến mức này, tớ còn có thể nói gì được."

"Không đúng, tớ nói, tự mình chủ động làm đề, chủ động đối chiếu đáp án, cậu thi đại học đâu có tích cực như vậy."

Từ Diệp Vũ đảo đảo mắt: "Tớ thi đại học rất tích cực dậy sớm học."

Hướng Vi ngẩng mặt lên, khó mà tin được bẹo má: "WOW, tớ thực sự không ngờ nhà văn Từ của chúng ta quan tâm đến người khác, săn sóc chu đáo mọi bề như vậy nha. Lại còn để lại một mảnh giấy cho giáo sư Lục, cậu nói xem thầy ấy sẽ không bị sự quan tâm chu đáo mà thấy ấm áp chứ."

"Có sao, không đâu," Từ Diệp Vũ lẩm bẩm, "Cái này tính là rất quan tâm sao, cũng không có mà, tớ chỉ không muốn thầy ấy quá mệt thôi."

Không có bất kỳ sự cân nhắc và suy nghĩ tìm tòi nào, cô chỉ nghe theo ý nghĩ đầu tiên của bản thân.

Trong chốc lát nét mặt Hướng Vi vặn vẹo.

"Phụ nữ khi yêu đều như này sao?" Hướng Vi rùng mình sởn gai ốc, "Quá chua, quá buồn nôn, Từ Diệp Vũ, tớ sụp đổ rồi."

Từ Diệp Vũ: "Tớ làm sao"

"Cậu làm gì tự cậu biết, cậu đang chà đạp tinh thần lên người tớ," Hướng Vi khinh người trở mặt, "Tớ đến người thích còn không có."

Từ Diệp Vũ cười nhạo cô: "Cậu muốn có sao"

Hướng Vi lắc đầu: "Tớ muốn nha, nhưng quá xa vời thực tế, bây giờ tớ chỉ muốn kiếm tiền."

"......"

Cầm điều khiển bật TV, Hướng Vi tự thuyết phục bản thân: "Xem TV sẽ bình tĩnh lại một chút."

TV bật lên, chương trình thực tế hot gần đây nhanh chóng bùng cháy đang phát sóng. Nhờ vào sự hot của chương trình mà trở thành trào lưu Nhiếp Giang Lan đang xuất hiện trên màn hình. Từ Diệp Vũ vốn phải điên cuồng như ngàn vạn cô gái nhưng cô lại ma xui quỷ khiến nghĩ tới khuôn mặt của Lục Duyên Bạch.

Cô nhớ niềm tự hào nho nhỏ nào đó chỉ có bản thân hiểu được, âm thanh nhẹ vang lên: "Không có hứng thú, vẫn là giáo sư Lục của tớ thú vị hơn."

Tay Hướng Vi đặt lên cổ cô: "Tớ khuyên cậu nên chú ý lời nói, bằng không cái mạng nhỏ khó mà bảo toàn."

Từ Diệp Vũ: "Cậu thích Nhiếp Giang Lan?"

Hướng Vi rũ mi, mặt mỉm cười: "Ai có thể không thích Nhiếp Giang Lan chứ?"

"...."

"Tớ chỉ thích giáo sư Lục."

"Lục Duyên Bạch có sức quyến rũ của Lục Duyên Bạch, Nhiếp Giang Lan có nét đẹp của Nhiếp Giang Lan, một bên giàu cảm xúc, một bên IQ cao," Hướng Vi dán mắt vào người đàn ông trên màn hình, "Nhiếp Giang Lan làm nhiệm vụ quá đẹp trai."

Từ Diệp Vũ không phục: "Giáo sư Lục cả khía cạnh đều cao, được không?"

Nghĩ kỹ lại nói: "Thẩm Đồng - bạn thân của tớ là nhiếp ảnh của Nhiếp Giang Lan, nếu cậu thích, lần tới tớ giúp cậu xin chữ ký vào bức ảnh."

"Tốt quá."

Phần sau quảng cáo, Hướng Vi chuyển vài kênh, trong màn hình TV xuất hiện không ít gương mặt của ngôi sao, Hướng Vi vừa xem vừa nói: "Nhìn xem, còn nhớ không? Trước đây cậu khen đẹp trai, body đẹp, còn người này, cậu nói anh ta sức quyến rũ mê người."

Từ Diệp Vũ nghẹn lời: "Nhưng bây giờ tớ hình như không cảm thấy vậy nữa."

Cô bất giác nghĩ tới Lục Duyên Bạch, nhớ đến ngũ quan của anh dễ nhìn, giọng nói lành lạnh pha lẫn dịu dàng, phong độ khắp người và tính tình khéo léo.

Mà đối lập như vậy, lại cảm thấy tất cả mọi người đều khó chịu trong lòng, biểu hiện ra bên ngoài.

Trước đây cô chưa hề như vậy.

Rõ ràng biết những người khác tốt ở đâu nhưng quá cố chấp lại độc tài, luôn cho Lục Duyên Bạch là người tốt nhất.

Từ Diệp Vũ có chút thất thần, lẩm bẩm với Hướng Vi: "Tớ cảm thấy tớ xong rồi."

Hướng Vi: "Cậu ghen rồi."

Nhớ tới chiều tối qua, sự bảo vệ thầm lặng của anh, Từ Diệp Vũ đột nhiên cảm thấy ấm áp và yên ổn, lại nghĩ tới sáng nay hơi có chút thất thường nhưng tâm tình vui sướng, cũng như giờ phút này...

Không phải có ấn tượng tốt đẹp ngay từ cái nhìn đầu tiên, cũng không phải là khi đáp ứng học bù, mà là cô gái kia ngưỡng mộ và bị hấp dẫn.

Cô phân biệt rõ tâm trạng bản thân lúc này với lúc bình thường không giống nhau.

"Tớ hình như...với Lục Duyên Bạch thật sự..." Từ Diệp Vũ kéo gối, lời nói không rõ, "Tớ đối với Lục Duyên Bạch hình như....thật sự.... làm sao bây giờ?"

Hướng Vi:"Cái gì mà thật hay giả? Cái gì mà xong đời rồi...thật sự...cả cậu trước đây đều là giả...?"

Hướng Vi đã bị cô nói đến mức hồ đồ, cau mày: "Tớ với cậu bây giờ chơi Mỹ Hầu Vương thật giả?"

".........."

Âm thanh ồn ào trong TV tắt một lúc, Từ Diệp Vũ nhắm mắt, muốn thoát khỏi cảm giác này. Sau khi nhắm mắt, khuôn mặt đang ngủ của Lục Duyên Bạch lại hiện lên trong đầu.bg-ssp-{height:px}

Anh thậm chí chưa bước vào cuộc đời của cô, nhưng trong cuộc sống của cô toàn bộ đều là anh.

Bản thân cô đều không ngờ tới, hóa ra lần gặp đầu tiên này khiến cô chờ đợi rất lâu, đã có ấn tượng sâu sắc.

Tuần thứ , Từ Diệp Vũ đúng lúc tìm thấy Thẩm Đồng có việc, lại nhớ rằng mình phải đưa cho Hướng Vi bức ảnh có chữ ký của Nhiếp Giang Lan nên gọi điện cho Thẩm Đồng.

Đổ vài tiếng chuông, điện thoại được kết nối.

Âm thanh bên phía Thẩm Đồng rất nhộn nhịp, đoán chừng là đang ở trường quay: "Alo, tác giả Từ tìm tôi có chuyện gì sao?"

"Cô đang ở trường quay à" Từ Diệp Vũ hỏi, "Có thuận lợi không?"

Thẩm Đồng: "Vẫn ổn, địa điểm là một phần, phần còn lại khá tốt. Cô ấy, viết xong rồi sao?"

"...."

"Đừng nhắc đến chuyện này, tình bạn chúng ta vẫn có thể duy trì," Từ Diệp Vũ lảng sang chủ đề khác. "Tôi có việc tìm cô, cô bên đó có cuốn sách tham khảo nhiếp ảnh nào không dùng không, loại sơ cấp ấy."

"Có nha, cô muốn học nhiếp ảnh sao?" Thẩm Đồng tự nhiên đáp, "còn cấp độ sơ cấp đơn giản tôi cũng không dùng, để không ở nhà, cô muốn sao, vậy tôi quay về lấy rồi kêu trợ lý mang đến cho cô nhé."

"Muốn, muốn, muốn," Từ Diệp Vũ không từ chối, "Tôi không học, giúp người khác tìm hiểu một chút. Bởi vì tôi không có kinh nghiệm nên mới học cô, không cần phải đi đường vòng."

"À, địa chỉ nhà cô không đổi, có thời gian rảnh trở về tôi gửi cho cô. Vậy người bạn nào muốn học? Nếu không có thể hỏi tôi, tôi có thể dạy cô ấy."

"Cũng không phải bạn, không chắc chắn lắm, chắc chắn thì tôi nói lại với cô," Từ DIệp Vũ nhớ tới nhiệm vụ khác của mình, "Đúng rồi, cái kia, cô biết Nhiếp Giang Lan không?"

Bên kia trả lời rất nhanh: "Tôi đang chụp ảnh với anh ấy, sao thế?"

"Giúp tôi xin ký một bức ảnh, bạn cùng phòng tôi thích anh ấy."

Hướng Vi đánh nhỏ mà quen Từ Diệp Vũ, hơn nữa Từ Diệp Vũ và Thẩm Đồng là bạn bè giới thiệu, quan hệ của Từ Diệp Vũ với hai người rất tốt, nhưng Hướng Vi và Thẩm Đồng thì không quen biết.

"Cô đợi nha."

Đợi bên đó một lúc, Thẩm Đồng dường như đang lấy cái gì đó, sau đó nói với người trước mặt: "Thầy Nhiếp, ký giúp tôi."

Giọng nam trầm thấp với nụ cười lười nhác: "Điện thoại chưa nói mấy câu đã chạy qua tìm tôi, tôi còn tưởng cô Thẩm Đồng muốn giới thiệu bạn gái cho tôi chứ."

Thẩm Đồng: "......."

"Cô còn ở đó không?" Từ Diệp Vũ cười, "Vậy có thể ký cho Hướng Vi không?"

Thẩm Đồng: "Được, đúng lúc chụp ảnh xong, anh ấy ngồi bên cạnh tôi."

Thẩm Đồng đi ra ngoài, một lát sau, giọng lười nhác của Nhiếp Giang Lan vang lên: "Cô đưa tôi một tờ giấy ký tên mà đến cả ảnh cũng không có sao?"

Thẩm Đồng: "......."

Thẩm Đồng: "Tôi không có việc gì đi thu thập ảnh của anh làm gì?"

Người đàn ông cười một tiếng: "Cô tìm tôi muốn xin chữ ký cũng khá tai to mặt lớn nhỉ."

Bên kia lại vang lên, truyền đến tiếng chạm nhau, sau đó là tiếng răng rắc, Thẩm Đồng nói với Từ Diệp Vũ: "Bạn cô rất may mắn. bức ảnh là tôi tìm nhân viên chụp ảnh nhờ chụp ảnh đó, vừa mới ra lò nha, tuyệt không cho hấp thụ ánh sáng (khi in)."

Nhiếp Giang Lan: "Là tôi nhờ đó."

"...."

Sau khi việc ký tên và nhiếp ảnh được giải quyết, Từ Diệp Vũ đã ghi chú trên bản ghi nhớ, gọi điện cho trại trẻ mồ côi.

Khi đến giờ đến văn phòng của Lục Duyên Bạch vào chiều thứ bảy, Từ Diệp Vũ cố tình đến trễ phút để xem anh có bận không.

Cánh cửa văn phòng bị che khuất, cô liếc nhìn vào bên trong, Lục Duyên Bạch đang viết cái gì đó cho cô.

Không nằm trên sofa, có vẻ đã nghỉ ngơi rất tốt rồi.

Từ Diệp Vũ đẩy cửa đi vào, Lục Duyên Bạch quay lại nhìn cô.

"Cuốn sách bài tập trên bàn, hôm này xem ví dụ trước, sau đó làm đề."

Từ Diệp Vũ gật đầu, đi đến chiếc ghế đối diện anh ngồi xuống.

Trước khi vào đề anh đều ngồi bên cạnh giảng bài cho cô trước, hôm nay có thể là viết gì đó, lại ngồi đối diện với cô.

Cô cầm cuốn sách mở ra, lén lút nhìn anh.

Lục Duyên Bạch dường như biết cô muốn nói thì dừng lại, nhẹ giọng hỏi: "Lần này không hiểu câu sai, đợi đến lần sau và lần trước không giảng được."

Không nghĩ tới anh còn nhớ lần trước.

Từ Diệp Vuc mở nắp bút, có chút giấu đầu hở đuôi nói: "Giáo sư, lần trước em đi vì trong nhà có chút chuyện, lại thấy thầy rất mệt mỏi ạ."

Hàm ý sâu xa: "Tuyệt đối không phải quan tâm vượt quá bổn phận lễ phép của sinh viên."

Anh hơi khựng lại, biểu thị đã biết, lúc cúi thấp đầu xuống, chân mày hiếm thấy nở một nụ cười nhẹ.

Trong văn phòng yên tĩnh lại, Từ Diệp Vũ làm mấy câu, lúc bị vướng vào câu hỏi thứ năm, ánh mắt có chút dao động, Lục Duyên Bạch quay bút liếc phía đối diện.

Trong văn phòng vắng vẻ chỉ có hai người họ, đến hít thở cũng cùng nhịp, dường như có thể dung hợp lẫn nhau, nhưng ở khoảng cách này, chỉ có cô biết mình không phải sinh viên của anh, mượn danh nghĩa của sinh viên, mới có thể cùng anh có cơ hội tiếp xúc như này.

Anh không biết là cô thích anh, nhưng cô có thể dùng thân phận "sinh viên" để che giấu đi tâm tư của mình, sẽ không bị anh đẩy ra xa.

Bí mật xấu hổ lại phấn khích lan tỏa đến tận cùng thần kinh cô, cảm thấy khoảnh khắc phấn khích, cô cũng rất vui mừng tỏ ra bộ dạng Ô Long có thể khiến cô ở lại.

Đã có thể nâng cao kiến thức chuyên môn để chuẩn bị viết câu chuyện dài, lại có thế đánh giá người yêu của mình, chỉ nghĩ tới thôi đã lời rồi.

Cô bên cạnh cẩn thận lại trắng trợn không kiêng nể nhìn anh, ngày càng táo bạo, nhìn cổ tay anh.

Cây bút di chuyển linh hoạt trong tay anh, và xương bàn tay anh vì vậy mà nhô lên rõ ràng hơn, các cơ trong cổ tay anh mảnh khảnh dài.

Kia thực sự là đôi bàn tày quá đẹp, không có một khuyết điểm nào từ da đến xương.

Từ Diệp Vũ nhìn thấy tinh thần và tim đang run lên.

Lục Duyên Bạch cảm nhận được ánh mắt của cô, ngước lên, đôi mắt đen láy nhìn cô.

Cô nuốt nước bọt, mở to mắt, miễn cưỡng dời ánh mắt đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio