Chân Chân ôm thi thể của lão Kiều, hồi lâu cũng không động đậy chút nào.
“Ông ta đã chết, cô còn muốn ôm tới bao giờ?” Wagner sớm đã không còn kiên nhẫn, đưa tay toan tách cô cùng lão Kiều ra.
“Không cần! Không cần tách tôi khỏi ông nội…” Chân Chân nước mắt giọt này nối tiếp giọt kia, chảy mãi không ngừng. “Chân Chân không thể không có ông nội… Ông nội, vì sao ông nội nhẫn tâm như vậy, bỏ rơi một mình Chân Chân?” Cô gắt gao ôm lấy thi thể lão Kiều vào lòng, những câu oán thán đau lòng một lần lại một lần vang lên.
“Tôi xin cô đó, không cần khóc nữa được không? Cho dù cô đem mắt khóc thành mù, ông cô cũng không sống lại được, cô rốt cuộc có muốn để cho ông ra đi không vậy?” Wagner không phải là người dễ dàng mềm yếu, tim anh đã sớm tàn nhẫn cứng rắn đến một mức độ cao, sẽ không bao giờ đau lòng, chỉ biết tiếp tục bình tĩnh.
“Ông nội là người thân duy nhất trên đời của tôi, ông chết rồi, tôi nên làm gì đây? Ông nội, ông bảo Chân Chân về sau phải làm sao bây giờ? Hu hu hu…” Lại là một chuỗi nước mắt cuồn cuộn dài vô cùng tận.
Wagner chưa từng gặp qua cô gái nào khóc dữ dội hơn Chân Chân, mắt giống như là hai cái vòi nước hư muốn khoá cũng không tài nào khoá được.
“Ông cô không phải kêu cô đem giao cho tôi sao? Từ nay về sau cô đi theo tôi, tôi sẽ cho cô miếng cơm ăn.” Chỉ tiếc, người thân mà cô tự cho là duy nhất này trên thực tế hoàn toàn chẳng có quan hệ huyết thống, không phải là máu mủ ruột già của cô.
“Tôi không đi cùng ai hết, tôi sẽ cùng ông nội ở một chỗ!” Cô dùng sức ôm thi thể lão Kiều, giọng điệu kiên định hiếm có.
Lúc này, Wagner thật sự không thể nhịn được nữa, anh dùng sức tách cô ra khỏi thi thể lão Kiều, cứng rắn kéo nàng ra khỏi cửa quán lẩu.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu? Tôi không cần! Anh buông, tôi sẽ không đi, tôi muốn ở một chỗ với ông nội!”
“Nơi này không còn an toàn nữa, những người đó bất cứ lúc nào cũng có thể phái thêm nhiều người đến, tôi không muốn suốt ngày đều phải tốn công đối phó với đám chúng nó.” Cho nên anh phải mau chóng rời khỏi đây mới được.
“Bọn họ muốn giết anh mà, vì sao tôi phải đi cùng anh? Tôi không cần đi theo anh, bọn họ đến thì cứ đến, dù sao tôi với bọn họ cũng chẳng có quan hệ gì!”
“Cô quên ông nội cô vừa mới trăng trối gì ư? Ông ta kêu cô đi theo tôi, bất luận tôi đi đâu, cô đều phải đi đến đó, nếu tôi bị đám người kia giết chết, không phải cô cũng bắt buộc cùng tôi xuống âm phủ à? Giờ cô nói đi, điều đó và cô không có quan hệ gì sao?”
“Tôi… tôi không biết… tôi không biết gì cả… không biết…” Cô lắc đầu khóc, bàng hoàng bất lực kêu lên: “Ông nội, ông nói cho cháu biết đi, cháu nên làm gì bây giờ? Cháu phải đi cùng người này thật ư? Nhưng vì sao ông nội lại muốn cháu đi cùng anh ta chứ?”
Wagner hết sức tỏ ra nhẫn nại, cho rằng là mình đã đặc biệt dịu dàng nói: “Đây là yêu cầu cuối cùng của ông nội cô trước khi lâm chung, cô muốn làm trái nó hay là tôn trọng làm theo nó đây?” Nếu cô chọn làm trái, anh thật đúng là cầu còn không được!
“Anh này… anh… anh thật sự bằng lòng thu nhận tôi, để cho tôi đi theo anh á?” Vành mắt cô hồng hồng quan sát anh, hai mắt đẫm lệ ngóng nhìn anh.
“Tôi đã đáp ứng ông nội cô, không thu nhận cô, tôi còn có thể thế nào nữa?” Anh cũng chẳng muốn đeo cô gái nhỏ này bên người đâu, thật phiền toái! Vốn anh là một người rất tốt, tuy nhiên đang giữa lúc chạy trốn khốn khổ, ai muốn tự nhiên mọc thêm một cái gánh nặng? Bao ăn bao uống không nói, còn phải chịu trách nhiệm tương lai… Nhưng là ai đã đáp ứng khẩn cầu của ông nội người ta trước khi chết? Bản thân anh không thể làm loại chuyện thất tín với người đã khuất được, cũng chẳng còn biện pháp nào khác.
“Nhưng mà… muốn tôi đi theo anh, vậy ông nội tôi phải làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ cứ mặc kệ ông nằm đây ư?” Cứ để ông nằm rữa ở đây, ngay cả chỗ yên nghỉ ngàn thu cũng không có?
Wagner quét mắt bốn phía quán lẩu, các thực khách ngay từ lúc lão Kiều tắt thở đã lập tức giải tán, cả đám người đều chạy không còn bóng dáng.
Anh suy tư hồi lâu, rồi lại thong thả đi về phía thi thể của lão Kiều, lấy bóp da lần lượt rút ra thật nhiều, thật nhiều tiền mặt, ném cho pho tượng thạch cao Spark dưới gầm bàn. “Giúp chúng tôi xử lý hậu sự cho ông ấy, nghĩa địa chọn chỗ tốt nhất, quý nhất, hôm nay tôi mang cô bé này rời đi, nhưng một thời gian ngắn nữa sẽ trở về, nếu ông không làm theo y lời tôi nói, ông hẳn là biết mình sẽ có kết cục gì.” Trong quán, ngoài anh cùng Chân Chân còn sống ra, chỉ còn mỗi “bức tượng thạch cao” này thôi.
Spark không phải là không muốn chạy, khổ nỗi chân đông cứng không đi nổi, mềm nhũn bất động tại chỗ.
Hoảng sợ cuống quít nhặt chỗ tiền Wagner vung, Spark run rẩy kính sợ tuân lệnh: “Dạ.”
Wagner nhìn Spark cầm tiền trong tay mà vẫn chưa trút bỏ được vẻ mặt sợ hãi, bỗng nhiên quay ngoắt độ, anh giống như một người bạn hoà ái, thực thân thiết vỗ vỗ cái đùi cứng đơ của Spark. “Tiền còn thừa, ông anh cứ giữ lấy mà dùng, nghe rõ chưa? Toàn bộ nhờ ông anh đấy.” Anh cười nhạt. “Tôi cảm thấy đứa con trai của ông anh vẫn nên tiếp tục độc thân thì hơn.” Nụ cười nhẹ biến thành nụ cười chế nhạo. “Nếu không, anh ta cũng sẽ tiếp tục ly hôn thôi.”
“Tôi không thể ở lại tự mình lo hậu sự cho ông nội sao?” Chân Chân dụi dụi mắt, hấp hấp cánh mũi hồng hồng.
“Không thể.”
“Vì sao?”
“Tôi không có nhiều thời gian ở đây.” Ra khỏi quán lẩu, Wagner kéo Chân Chân, sải bước đi trước. “Nhưng cô cũng có thể yên tâm, bác Spark kia của cô nhất định sẽ lo hậu sự cho ông nội cô ổn thoả.”
“Anh nghĩ bác Spark sẽ thật sự hết lòng lo hậu sự cho ông nội tôi?” Cũng chẳng phải người thân, bạn thân, chỉ là một thực khách thường xuyên đến quán nhà cô ăn lẩu, tám chuyện làng xóm, cô không thể không nghi ngờ, anh chỉ mới thấy mặt đối phương lần đầu, sao dám khẳng định chắc nịch như vậy?
“Đương nhiên, nhìn mặt ông ta thì biết, loại người này tuyệt đối sẽ không dám không nghe theo lời tôi.”
Câu trả lời của Wagner làm Chân Chân cảm thấy khó có thể tưởng tượng, song cô cũng chẳng còn tâm tư truy đến cùng, mím môi, cô lại hỏi han vấn đề khác: “Anh muốn dẫn tôi đi khỏi đây có phải nên để tôi về nhà thu thập hành lí một chút, như quần áo chẳng hạn, rồi lại đi với anh?” Bằng không hai bàn tay trắng, về sau cô sẽ mặc cái gì, dùng cái gì?
“Không cần, quần áo của cô sau này tôi sẽ mua lại cho.”
“Anh này, anh cũng không thể nói cho tôi biết những người đó vì sao muốn đuổi giết anh ư?” Hai người đang chìm trong im lặng, Chân Chân vẫn nhịn không được mà tò mò, đem thắc mắc mình muốn hỏi nhất xuất ra miệng.
“Không thể.”
“Vì sao không thể?” Sao lại vẫn là những lời này? Tiết lộ nguyên nhân một chút cũng không được à?
“Biết nguyên nhân đối với cô chẳng chỗ nào có lợi cả.” Chẳng thà cái gì cũng đừng biết.
“Không lẽ anh trộm tiền của bọn họ, đốt nhà của bọn họ, cướp vợ của bọn họ, bắt cóc con của bọn họ, bọn họ mới không thể không giết anh?”
“Cô nhóc kia, sức tưởng tượng của cô cũng quá phong phú đấy nhỉ?” Anh dừng bước, híp mắt chăm chú nhìn cô.
Trộm tiền mấy tên đó, đốt nhà mấy tên đó, cướp vợ mấy tên đó, bắt con mấy tên đó? Anh là một hoàng tử tôn quý, đáng đi làm mấy chuyện này ư? Wagner quả thực dở khóc dở cười.
“Anh không chịu nói cho tôi biết, tôi dĩ nhiên phải suy đoán linh tinh thôi!” Trên TV không phải đều vậy à? Thù sâu như biển, không đội trời chung mới có thể không khoan không nhượng, thấy là phải giết!
“Biết những người đó muốn giết tôi rồi, cô đi theo tôi có thấy sợ hãi không?”
Nếu bởi cô nhát gan, chủ động quyết định không cần cùng nhân vật nguy hiểm như anh ở chung một chỗ, thế thì sẽ không tính là anh bội tín với lão Kiều chứ? Wagner mong số mình đỏ.
“Vậy anh sợ à?” Chân Chân hỏi ngược lại anh.
“Sợ?” Anh hừ lạnh một tiếng. “Mấy tên đó còn không xứng để tôi cho vào mắt.” Ngữ khí cuồng ngạo, biểu hiện hết mức lòng tự kiêu của anh.
Được xem là đối thủ của anh, đến nay quả vẫn chưa sinh ra.
“Anh là đương sự còn không sợ thì tôi đây sợ cái gì?” Chân Chân trước sau ngây thơ đáp, làm cho Wagner không khỏi nghĩ đến câu châm ngôn “kẻ không biết thì không sợ”.
Wagner xác thực không sợ, anh sống gần năm cũng không biết từ “sợ hãi” viết như thế nào, vậy mà đối mặt với “của nợ” vướng víu, lộn xộn, rắc rối này, anh lại rùng mình? Quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Đáng ghét, đáng ghét, rốt cuộc vẫn phải bó tay chịu trói!
“Cô gọi là Kiều Chân Chân, phải không?” Wagner thản nhiên lái vấn đề sang hướng khác.
“Không phải, tên tôi là Kiều Chân, chỉ là mọi người đều thích gọi tôi là Chân Chân thôi.” Gọi, gọi, khách đều có thói quen gọi cô như vậy, cũng không còn bao nhiêu người nhớ rõ tên thật của cô nữa.
“Năm nay cô , tôi không nói sai chứ?” Đúng là không gì sánh bằng với tuổi trẻ, quãng thời gian đẹp nhất đời người.
“Làm sao anh biết?” Chân Chân thảng thốt giật mình, đôi mắt mở tròn cực tròn, đồng tử đen láy, sáng ngời, lông mi cong cong còn lơ thơ vương vài giọt nước mắt vẫn chưa khô.
“Tôi nghe Spark cùng ông nội cô nói chuyện.” Wagner lại sải bước, bước đi như bay, hai bước thành một bước, Chân Chân phải cố đi dài thêm bốn, năm bước nữa mới có thể bắt kịp tốc độ của anh.
“Cô có biết con trai của Spark không?”
“Con bác Spark? Có gặp qua vài lần, cũng chẳng có ấn tượng gì lắm; tôi nghe hàng xóm nói, anh ta đã ly hôn lần, đều là vợ không chịu được anh ta bất tài vô năng, chơi bời lêu lổng, còn có chút khuynh hướng bạo lực gia đình.”
“Bác Spark của cô muốn ông nội cô gả cô cho con trai mình, trở thành con dâu thứ ba trong nhà ông ta.” Wagner quan sát vẻ mặt Kiều Chân trong giây lát trở nên cực kỳ khó tin, lại tiếp: “Nhưng ông nội cô không đồng ý lời gạ hỏi của Spark.” Thính giác của anh trước nay luôn rất tốt, tuy có rất nhiều chuyện không nên nghe, nhưng bất đắc dĩ anh vẫn lỡ nghe được; khả năng này cả anh và người nào đó đều đã có từ lúc mới chào đời.
Chân Chân cúi đầu, nước mắt liền lập tức chậm rãi chảy ra.
“Sao cô khóc?” Đúng là một con quỷ khóc nhè! Nước mắt muốn chảy liền chảy, so với hệ thống cung cấp nước giá rẻ còn lẹ hơn.
“Tôi nhớ ông nội tôi quá… Nếu ông đừng chết thì tốt quá rồi…”
“Chết là chết, làm sao có cái gì gọi là ‘nếu’?” Trẻ con quả nhiên là trẻ con, suy nghĩ cũng ngây thơ như vậy.
“Anh ơi, anh là người tốt hay người xấu thế?” Nếu nói anh là người tốt, mấy người kia sao còn đuổi giết anh? Nếu nói anh là người xấu, vì sao chỉ bằng một lời hứa với ông nội, anh liền cam tâm tình nguyện mang một người chẳng có tiền đồ gì như cô bên người? Không nói đến chuyện đang yên đang lành bỗng bị bắt thêm một gánh nặng, hơn nữa bất cứ lúc nào cô cũng có thể khiến mình vướng chân vướng tay.
“Vấn đề này không dễ trả lời đâu, cô nhóc.” Chỉ có trẻ con không hiểu sự đời mới có thể đơn thuần đem con người phân thành “người tốt” với “người xấu”.
Bạn bè của anh đương nhiên đều cho rằng anh là người tốt, hào phóng, ngay thẳng, đầy nghĩa khí; nhưng phụ nữ thì lại cho rằng anh là người xấu xa nhất trên thế giới này, người đàn ông tệ bạc nhất, ác độc nhất, phóng đãng, trăng hoa, song chẳng có gan nào dám nói thành lời.
“Anh này, về sau tôi phải xưng hô với anh thế nào? Cứ kêu là “anh này” sao?”
“Tuỳ cô.” Wagner lại nói tiếp: “Nhưng mà nếu về sau cô muốn tiếp tục cùng đi với tôi, có một số việc tôi nhất định phải công khai nói rõ với cô trước.”
“Anh nói đi.” Cô nghiêm túc thẳng lưng, dỏng tai nghe.
“Con người tôi tính tình không tốt lắm, giận lên liền thích đạp đổ này nọ, nên cô mà nhìn thấy tôi lên cơn, tốt nhất nên chạy nhanh, trốn xa một chút.”
“A?”
“Nếu ngày nào đó cô bất hạnh bị tôi đả thương, trăm nghìn lần đừng oán tôi không nhắc trước.”
“Anh ơi, anh… anh… anh…” Khoé miệng Chân Chân run rẩy. “Anh ngoại trừ chỉ thích nổi điên khi lên cơn giận, đạp đổ này nọ… vậy… vậy… với người chắc cũng sẽ không… thế đi?” Cô hơi sợ, có chút kinh hoàng dò hỏi.
“Cũng chả chắc lắm.” Wagner đặc biệt nghiêm túc suy nghĩ sâu xa một lát. “Nếu mà tôi nổi nóng, trong tay đúng lúc chẳng có gì để đập, hay cũng chẳng có đồ gì để tôi trút giận, người bên cạnh tôi cũng có khả năng sẽ…”
Chân Chân sợ tới mức cả người lập tức run bắn, thân thủ của anh không phải cô chưa từng chứng kiến qua, nếu thật bị anh đánh, dù chỉ chút xíu thôi, cô không chết thì chắc chắn cũng sẽ mất đến nửa cái mạng!
“Anh… anh yên tâm đi!” Khuôn mặt cô trắng bệch, hít sâu một hơi. “ Chỉ cần nhìn thấy anh tức giận, tôi sẽ lập tức lẩn đi thật xa, tuyệt sẽ không để anh đánh tới tôi đâu!”
Không thể chọc vào anh, cô còn không biết đường trốn đi thật xa sao?
Màn đêm yên lặng buông xuống, hai người đi dọc phố phường, trông rất giống một đôi đang tay trong tay cùng sánh bước trên đường tình, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, nhìn kiểu gì cũng thấy thật xứng đôi; chỉ là Wagner đi có chút nhanh quá, Chân Chân đuổi theo đuối cả sức, một Wagner luôn luôn chẳng biết chăm sóc người khác là thế nào lúc này đã hơi có chút bực dọc, rất không vui thúc giục: “Sao cô đi chậm thế? Đi nhanh chút đi được không?”
Chân Chân tủi thân cắn môi dưới. “Tôi đang rất cố gắng theo anh đây… Anh này, tôi sinh ra đâu có hai cái đùi dài như anh đâu, anh thông cảm cho tôi chút được chứ?”
Nói xong, cô dứt khoát ngồi xổm xuống hệt một đứa trẻ, không chịu đi tiếp, tính nhõng nhẽo bị khơi dậy, cô nhẹ nhàng xoa bóp đầu gối bị đau.
“Tôi thấy cô lúc chạy tới chạy lui bê lẩu ở quán không phải đều ổn sao?”
Chân Chân bĩu môi than thở: “Anh ơi, tôi khát nước.” Cô khóc lâu vậy rồi, chảy nhiều nước mắt vậy rồi, lượng nước trong cơ thể hao hụt, hiện tại khát nước là lẽ đương nhiên.
Wagner ở một quầy giải khát nhỏ bên đường mua cho cô chai nước khoáng, Chân Chân xoay nắp , lần để mở chai, ừng ực một hơi tu sạch chai nước.
Uống xong, Chân Chân mới chợt nhớ, mình có phải giống như trâu bò bị bỏ khát cả năm không, đáng lẽ cô nên hỏi mời người bỏ tiền mua uống một tiếng hay hỏi anh có muốn uống hay không chứ.
Cô hơi xấu hổ lấy tay lau khoé miệng. “Cảm ơn anh.”
“Có thể đi tiếp?” Anh chẳng chút để tâm tới lời cảm ơn của cô.
“Chân tôi thật sự đau quá! Chúng ta nghỉ ngơi chút không được à?”
“Cô đừng có phiền toái thêm nữa được không?” Mang con gái theo đúng là nhiều chuyện!
Chân Chân sụt sịt lỗ mũi, đáng thương lẫn không tình nguyện lê chân bước đi; cổ chân của cô thực rất đau, tuy nhiên cô không muốn bị anh khinh thường, ghét bỏ, cô là con gái, thể lực, bước chân đều không so bì được với anh chứ không phải cô cố ý rề rà, chọc anh nổi cáu.
Vì phòng để cô đi lạc, Wagner nắm cổ tay trắng ngần của cô.
“Chúng ta đi đâu đây?”
“Cứ đi rồi sẽ biết, chẳng việc gì phải nói cho cô.” Câu trả lời của Wagner vẫn lạnh lùng như vậy, cùng với gương mặt anh chẳng sai biệt là mấy.
Đêm đầu hạ, hơi nóng bao phủ, bầu trời đêm như chiếc màn đen tuyền, đính đầy sao tựa như những đôi mắt lấp lánh.
Chân Chân cắn răng theo sát bước anh đi, thật không hiểu vì sao anh phải lôi cô đi bộ xa lắc xa lơ thế này. Trên đường cũng chẳng phải không có xe taxi, xe bus, hà cớ gì họ lại không vẫy chiếc taxi hay bắt xe bus chứ?
Anh không có tiền ư? Hiển nhiên không phải. Vậy anh bắt cô chịu khổ như này là để khảo nghiệm cô ư? Cô thực sự sắp hạ đường huyết, xụi lơ rồi đây!
Bước, bước mãi, đột nhiên chân phải của Chân Chân xiêu vẹo, cơn đau nhức ập tới, cô cúi người, thống khổ ôm lấy mắt cá chân của mình.
“Cô lại làm sao vậy?” Wagner mày kiếm cau có, quả thực mau bị “cục nợ” này đánh gục.
“Đau quá!” Cô liên tục rên rỉ.
Wagner cúi đầu xem xét mắt cá chân phải của cô. “Trẹo chân?” Thoạt nhìn hình như là phải.
Thật ngu ngốc! Đi đường trên phố cũng để bị trẹo chân, thử hỏi cô còn có thể làm được cái gì?
“Tôi… tôi…” Chân Chân đau đến mức chỉ có thể lắt nhắt thở dốc.
Wagner dừng trước cô, đưa lưng về phía cô và ngồi xổm xuống. “Lên đây đi, tôi cõng cô.”
“Anh… anh muốn cõng tôi hả?” Bất ngờ, cực kỳ bất ngờ!
“Bằng không cô tự đi được à?” Anh có vẻ không vui mở miệng nói: “Lên mau, đừng lãng phí thời gian!” Đám người đó bất cứ lúc nào đều khả năng đã đuổi theo họ, họ phải nhanh chóng rời khỏi nơi này mới có thể đảm bảo an toàn cho nhau.
Chân Chân chớp chớp đôi mắt to, có chút thẹn thùng trèo lên lưng anh, lưng anh rất rộng, lại rắn chắc, làm cho cô không khỏi lại nhớ tới ông nội yêu quý của cô; ông nội trước đây cũng thường hay cõng cô, nhưng sau khi cô lớn rồi, ông nội không cõng cô nữa, không phải bởi vì không muốn, mà bởi cô giờ đã nặng lên nhiều lắm, ông nội có muốn cõng cũng cõng chẳng được.
Nghĩ đến ông nội, nước mắt Chân Chân không kìm được lại rơi như mưa, buồn bã thương tâm.
Wagner cảm giác lưng áo sơ-mi của mình ẩm ướt như có trận đại hồng thuỷ quét qua, thầm đoán cô nhóc kia chắc chắn lại nhớ tới ông nội mình nên mới khóc, vì thế liền nhàn nhạt bảo: “Cô không cần khóc nữa được chứ? Tôi cũng chả muốn áo sơ-mi của mình dính đầy nước mắt với nước mũi của cô đâu.”
Chân Chân không khỏi vừa nén khóc vừa thút thít trả lời: “Tôi cũng đâu có muốn! Nhưng mà… nhưng mà tôi thật sự rất buồn! Tôi vừa mới quên buồn một cái, lát sau nước mắt đã bất giác rơi xuống rồi… Anh này, anh cho tôi khóc một chút đi! Khóc rồi, tôi… tôi mới thấy trong lòng nhẹ nhõm thoải mái hơn.”
Cảm tình của cô cùng ông nội nhất định vô cùng thắm thiết! Wagner đã hoàn toàn hiểu được.
Nếu người nhà của anh mất, anh khẳng định sẽ không như cô quá mức bi thương, bởi ngày thường đám đó đều chẳng có lương tâm, chẳng có nghĩa khí, cũng chẳng có tình người, tuy nhiên tình thân nặng tựa Thái Sơn, nếu bọn họ chết, anh cũng đảm bảo mình chả vui vẻ gì.
Im lặng cõng Chân Chân trên lưng bước đi, anh không ngăn cản cô nữa mà để mặc cô ở sau lưng mình rống khóc một trận.
Kỳ thật, cũng không phải không thể bắt taxi hoặc ngồi xe bus, nhưng như vậy thì mục tiêu sẽ bị đánh dấu rất rõ, rất dễ khiến người khác chú ý; hơn nữa như lời anh, đi bộ loanh quanh còn có thể vừa đi vừa quan sát động tĩnh xung quanh, thời thời khắc khắc bảo trì cảnh giới cao độ; ngồi trên xe lại dễ khiến cho tính cảnh giác của anh bị sụt giảm, một khi tình huống thay đổi cũng rất khó kiếm được đường thoát thân.
Người trên lưng đích thực khóc mệt rồi, thế là nặng nề ngủ; thực ra thì rất khó khăn cho cô gái nhỏ này, trong vòng một ngày đột nhiên gặp bao biến cố lớn trên đời, đổi lại là người khác, đều sẽ rất khó thừa nhận.
Ở nơi trung tâm thành phố nhộn nhịp sầm uất nhất, thương nghiệp phát triển, có một night club tên là Huyền Nhật, hơn giờ tối mỗi ngày mở cửa, rạng sáng giờ đóng cửa; ông chủ club này gọi là Mark, người Philippines, cũng là một người bạn vô cùng thân thiết của Wagner ở Bagdad.
Lúc Wagner cõng Kiều Chân ngủ say đi vào Huyền Nhật từ cửa sau thì club cũng đã đóng cửa từ lâu, anh trực tiếp cõng cô trên lưng đi xuống tầng hầm của club, tìm giường yên vị đặt cô xuống.
Mặc dù bên trên là night club, là một nơi gây ra đủ thứ âm thanh hỗn độn đinh tai nhức óc, nhạc nhẽo xập xình, inh ỏi, nhưng tầng hầm của Huyền Nhật lại là một chỗ yên ắng và dễ chịu lạ thường, thiết bị cách âm hữu hiệu, không hề đem bất cứ một tạp âm nào phía trên vọng xuống dưới lầu.
Thu xếp tốt cho Chân Chân xong, Wagner liền lên lầu tìm Mark.
Mark nhờ hệ thống camera theo dõi đã sớm thấy Wagner vào đến cửa, song lần này làm hắn giật mình là anh không phải chỉ có một người, trên lưng anh không ngờ còn cõng một đứa con gái!
“Bạn của tôi, hôm nay cậu lại lần nữa bình an trở về, tôi thật vui mừng.”
Wagner thực không phải là người thích tìm bạn bè xin giúp đỡ, việc của mình thì tự mình giải quyết, trước nay đấy luôn là nguyên tắc hành sự của anh; nhưng mấy ngày trước anh ở khách sạn thì lại bị bao vây thủ tiêu, may thay lúc ấy anh kịp đập vỡ kính cửa sổ chạy thoát, cũng thuận lợi trốn khỏi vòng vây Tử Thần.
Lại không may là sau khi anh quay trở lại phòng khách sạn đó, hành lý để lại, đồ đạc, tất cả đều bị đám khốn nạn kia cuỗm đi, trên người chỉ còn độc nhất chiếc di động cùng ít tiền lẻ; hộ chiếu, thẻ tín dụng bỏ trong vali dĩ nhiên đã không cánh mà bay; lúc bấy giờ, anh mới đành phải tìm đến người bạn duy nhất ở Bagdad nương nhờ, Mark, nhờ hắn giúp đỡ.
Mark là một người cực kỳ trọng nghĩa, cũng là một người bạn vô cùng thoải mái, nghe anh gặp phải bất trắc liền không nói hai lời tặng luôn tầng hầm của club mình cho anh ở, còn đưa cho anh một số tiền lớn để chi tiêu, những điều này đều làm Wagner hết sức xúc động.
Có thể đưa than cho mình sưởi ấm trong ngày tuyết rơi lạnh lẽo, đến bây giờ những người đó đều là những người bạn khiến người ta cảm động.
Wagner tìm ghế dựa ngồi xuống, có vẻ hơi mệt mỏi hỏi: “Hộ chiếu mới của tôi còn bao lâu mới xong?” Mất hộ chiếu, anh không đáp được máy bay quay về nước. Wagner chẳng những ở nhà của Mark, dùng tiền của Mark, còn phải chịu ơn Mark, nhờ hắn làm cho anh một cái hộ chiếu mới.
Mark ở Bagdad tuy chỉ là một thương gia, nhưng hắn cực thích kết giao bạn bè, không chỉ quen biết rộng, năng lực làm việc cũng không thể xem thường, có Mark giúp, thời gian làm hộ chiếu mới của anh so với thời gian nước chảy mau hơn nhiều lắm! Quan trọng nhất là có thể tiết kiệm bớt nước bọt cho việc làm thủ tục.
Mark cầm một phong bì màu trắng đưa cho anh.
Wagner nhận lấy, mở phong bì ra, quả nhiên là hộ chiếu mới của anh.
“Định khi nào về?” Mark châm lửa đốt điếu cigar, rít lấy một hơi.
“Vốn định hộ chiếu mới làm xong thì về.”
“Vậy giờ?” Chẳng lẽ kế hoạch thay đổi?
“Phải chờ thêm vài ngày.”
“Không nói lý do cho tôi được sao?” Mark không hiểu vì sao Wagner muốn chờ thêm vài ngày nữa, ở lại Bagdad nguy hiểm trùng trùng, anh không thể không hiểu hoàn cảnh của chính mình.
“Tôi sợ còn phải nhờ cậu giúp một việc nữa.” Wagner đem hộ chiếu bỏ lại vào phong bì, cũng chẳng trực tiếp nói rõ nguyên do với bạn tốt.
“Giúp cái gì?” Mark một bên hút cigar, một bên theo dõi từng nhất cử nhất động của bạn.
“Giúp tôi làm một hộ chiếu cho cô nhóc trên lưng tôi lúc nãy.”
“Cậu muốn đem cô ấy cùng về nước?” Mark cả kinh.
“Ừ.”
“Cô gái kia là ai?” Lại muốn cùng dẫn về nước?
“Một ‘của nợ’ trưa hôm nay ở quán lẩu kia nhặt được.” Tiếp đó, Wagner bâng quơ nói qua về chuyện đó, ngắn gọn, rõ ràng thuật lại cho Mark biết tình cảnh lúc đấy.
Mark đưa tay kẹp điếu cigar đang ngậm, lắc đầu. “Không giống với tác phong của cậu, cậu từ trước đến nay không đời nào tự rước phiền toái lấy vào người.” Trừ phi là bị liên luỵ. “Hiện tại sao bỗng muốn thu lưu một cô gái nhỏ?”
Wagner nhíu mi than nhẹ: “Nếu lúc ấy cậu ở đó, cậu chắc chắn cũng sẽ đồng ý như tôi.”
“Cậu mang cô ấy về nước rồi định tính thế nào nữa?”
“Cho cô ấy việc làm đi! Cô ấy vẫn làm phục vụ ở quán lẩu, tay chân rất chịu khó, nhà tôi sẽ không để ý tôi mời thêm một nữ giúp việc đâu, chỉ là nuôi thêm một người, cũng chả lo cô ấy sẽ ăn nhà tôi đến độ sạt nghiệp.”
“Cậu từ Bagdad ngàn dặm xa xôi thu lưu một cô gái, rồi lại ngàn dặm xa xôi đưa cô ấy về Dolly hi Mia, cuối cùng thì để cô ấy làm nữ giúp việc nhà cậu?” Ý tưởng này của Wagner thật sự là quái gở!
“Làm nữ giúp việc với cô ấy là tốt nhất còn gì? Nữ giúp việc nhà tôi có tiền lương, có nghỉ hưu, còn bao ăn bao ở, bao luôn cả tiền thuốc men bệnh tật trong thời gian tại chức, sau khi về hưu còn có thể có hợp đồng về chế độ lương hưu, chỉ sợ đến chỗ khác còn không tìm được công việc nào nhiều phúc lợi thế! Cô ấy có thể làm nữ giúp việc nhà tôi là phúc ba đời nhà cô ấy, cũng là sự sắp đặt thích đáng của tôi cho cô ấy.”
Chẳng phải bảo tương lai của cô do anh phụ trách? Chẳng phải bảo mặc kệ về sau anh có tính toán gì đều phải vì cô mà lo lắng trước cho cô? Cho cô làm nữ giúp việc nhà anh, anh hoàn thành trách nhiệm lớn nhất của anh với cô rồi nhé! Trong lúc anh cõng cô đến Huyền Nhật, dọc đường đi anh đã suy nghĩ kỹ, sắp xếp cho cô làm nữ giúp việc nhà anh quả nhiên là cách xử lý toàn vẹn nhất.
“Chỉ có cậu thấy vậy!” Mark một lần nữa kẹp lấy điếu cigar, chân bắt chéo, thân mình khẽ lắc lư một chút.
“Mark, cậu có thuốc trị thương không, thuốc nước tiêu sưng ấy? Cho tôi một lọ.”
“Cậu bị thương?” Mark vội vã sốt sắng xem xét anh toàn thân từ trên xuống dưới, không hề phát hiện anh bị thương.
“Không, là cô ấy bị trẹo chân.”
Nghe đảm bảo Wagner không hề bị thương, Mark mới yên lòng, quay đầu phân phó gã thuộc hạ bên cạnh, người nọ lập tức từ một phòng khác mang đến một lọ thuốc nước.
“Cảm ơn.” Wagner nhận lọ thuốc nước từ tay thuộc hạ của Mark, tay cầm lấy. “Trước tôi quay về tầng hầm, hộ chiếu của cô ấy làm giúp tôi, khi nào xong nói cho tôi biết!”
Mark nhìn bóng dáng anh đứng dậy từ trên ghế. “Cần tôi tìm giúp cậu một cô cùng xuống dưới đó chứ?” Night club xưa nay không thiếu hai thứ, đầu tiên là náo loạn, hai là người đẹp.
Mark không chỉ cung cấp cho anh chỗ ở vô điều kiện, thường thường còn có thể miễn phí vì anh cung cấp chút gái cho anh giải sầu bớt chán; thấu hiểu nhu cầu và cách giải quyết của bạn bè cũng là một điều trước nhất phải học trong tình bạn của phái mày râu.
“Đêm nay không cần.” Bây giờ Wagner không có hứng thú làm tình cùng gái.
“Phải rồi! Tôi thiếu chút quên béng hôm nay cậu có mang lương khô, không cần ăn ngoài.” Mark cố tình trêu tức, khoé miệng cong cong, ám chỉ thật rõ ràng.
Wagner bỏ ngoài tai lời Mark nói, chỉ tà tà liếc mắt về sau một cái rồi rời khỏi phòng làm việc của Mark.