Chân Chân đáng thương nhẫn nhịn giống như cô vợ nhỏ vì mong giữ lại được bộ quần áo trên người lành lặn. Cô do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn chẳng thể làm gì khác dưới ánh mắt nóng rừng rực của anh, đành xấu hổ kéo phéc-mơ-tuya bên hông chiếc váy xộc xệch xuống.
Tuy nhiên Wagner chỉ kiên nhẫn nương tay được trong chốc lát thế thôi, lúc sau đầu óc bắt đầu cảm thấy động tác của cô quá chậm. Vì vậy, anh không thèm để ý tới sự phản đối của cô nữa, lại thò tay tới.
Chân Chận vội vàng trốn trái tránh phải, né bàn tay có sức phá hoại cực lớn của anh. “Em không muốn anh xé quần áo của em! Em… em… em sẽ tự cởi mà!”
“Em cởi chậm quá, để anh xé nhanh hơn!” Anh vẫn vừa nói vừa kéo.
“Ôi… Anh đừng có xé quần áo của em nữa mà!”
“Xé thì sao? Chúng chẳng đáng bao nhiêu tiền.” Wagner vừa kiên quyết vừa mạnh bạo lao tới, chỉ muốn đem tất cả những mảnh vải chướng mắt dư thừa trên người cô quẳng sạch, vốn không hề quan tâm mình có xé nát, kéo rách chúng hay không.
“Đừng như vậy mà!” Dường như Chân Chân rất thích bộ quần áo này, luôn dũng cảm quên mình bảo vệ nó lành lặn.
“Chẳng lẽ em thích bộ này lắm à?” Cứng đầu đến thế? Sự bướng bỉnh của cô khiến Wagner thấy ngạc nhiên.
“Em…” Chân Chân lắp ba lắp bắp, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên bao phủ một lớp ráng hồng đáng yêu. “Vì… anh nói em mặc nó rất đẹp… cho nên… em…” Cô bẽn lẽn nhoẻn cười, xấu hổ đến độ không nói nốt câu nổi.
Dù mấy chữ trên chưa toàn vẹn, mới chỉ ấp úng trên môi cô thôi nhưng cũng đủ để tâm Wagner thấm nhuần mọi điều. Trái tim sắt đá nóng rực lên, tựa như có dòng nước ấm áp chảy tràn. Nóng khiến anh lâm vào run rẩy.
Anh mỉm cười chê bai cô: “Cô ngốc, quần áo loại đó còn một đống! Hư thì anh đền em trăm bộ khác luôn.” Mặc dù ngoài miệng nói thế nhưng anh lập tức ngừng ngay động tác kéo xé, trái lại dịu dàng trút bỏ từng lớp quần áo của cô.
Giây phút này, sự dịu dàng của anh đối với Chân Chân quả thực là sự dịu dàng đầu tiên anh có từ lúc chào đời tới giờ, anh chưa từng đối xử với bất cứ người con gái nào trân trọng tới vậy. Anh hôn lên thái dương cô, bạc môi quyến rũ dán ở cái gáy thoang thoảng mùi hương của cô, rồi anh cầm tay phải cô lên, chăm chú nhìn vào cổ tay còn nhàn nhạt lưu lại dấu dây trói đỏ hồng, áy náy hôn như muốn xoá tan sự thô bạo mà mình đã “tặng” cho cô.
Chân Chân giật mình muốn rút tay về nhưng bị anh cầm rất chặt, rút mấy lần cũng chẳng được.
Môi anh liếm hôn vệt trói trên tay cô xong, bên khoé môi liền nở nụ cười, tiếp tục dời trận địa tới trước ngực cô.
Anh ngậm một quả anh đào, đầu lưỡi liếm mút thưởng thức thịt quả ngon lành. Thứ quả hồng hồng nho nhỏ run lẩy bẩy bị anh dầm đầy nước bọt sáng loáng, càng dầm càng thêm đỏ tươi. Sau khi đã rõ vị một bên, anh lại đổi sang cắn quả anh đào bên kia, luân phiên liếm láp.
Bộ ngực Chân Chân tức thì tích tụ một lượng lớn nước bọt lẫn dấu răng.
Wagner lấy một chiếc gối kê xuống dưới mông cô, nâng chân trái cô lên, xâm nhập vào giữa khe đùi. Ngón tay thon dài trằn trọc loanh quanh ngoài cửa vườn hoa bí mật, chẳng vội dò dẫm vào trong, cũng chẳng vội tiến thêm bước nào, tựa như đang rất hân hoan tiếp xúc với một món hàng mỹ nghệ tuyệt đẹp. Anh nhẹ nhàng ma sát tại lối đi chật hẹp, xấu xa quấy nhiễu, vô cùng nhẫn nại.
Mắt Chân Chân nửa khép nửa mở, tiếng rên rỉ yếu ớt thi thoảng tuột khỏi môi. Hạ thân cô bỗng xuất hiện cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ, tương đương với bị mấy con kiến bò bò, cắn cắn khiến cơ thể toàn bộ tê liệt, không chút khí lực cử động chân tay.
Wagner quấy rối đủ liền đem ngón tay thon dài đặt sát bên cửa hoa huyt nóng ấm, bạc môi khoá trụ môi đỏ của cô, đồng thời cuốn lấy chiếc lưỡi trơn mềm thơm tho, ngón tay bên dưới thì chợt động, mạnh mẽ đâm vào hoa cốc…
“Ôi…” Thân thể Chân Chân mất khống chế run lên một cái, âm thanh rên rỉ nức nở xuyên qua hai đôi môi đương kịch liệt giằng co, lan tràn.
Wagner điều khiển tần suất của ngón tay, lúc nhanh lúc chậm ra ra vào vào, không vội cũng không nóng. âm đo chật hẹp bé nhỏ tham lam cắn chặt ngón tay ấy, kích thích bụng dưới của anh ê ẩm từng cơn.
Đầu lưỡi Chân Chân bị anh ngậm, chỗ kín thì bị anh cắm, chỉ đành ừ ừ a a phát ra những câu chẳng thành.
Ngón tay Wagner chôn trong cơ thể cô, di động có quy luật nhất định, bất ngờ chọn đúng thời điểm đột ngột tham nhập thêm một ngón, rồi lại thêm một ngón, thế là thành thử ba ngón nằm gọn ở trong…
Rốt cuộc đôi môi anh cũng rời khỏi cặp môi đỏ mọng của Chân Chân, dịch chuyển xuống xương quai xanh. Chân Chân bị hôn đến thần hồn điên đảo, hít thở không thông, nghĩ rằng mình sắp đi đời nhà ma thì may mắn môi anh kịp buông tha, cô lập tức há miệng thật to, như người bị hen suyễn mà hít lấy hít để oxi.
Quả nhiên phổi anh dung tích lớn kinh khủng, cô chẳng thể địch lại nổi.
Ba ngón tay Wagner vẫn động, ra vào rất cường hãn, thẳng đến lúc khiến cô hồn xiêu phách lạc, toàn thân choáng váng. Mông cô được gối kê cao, hai chân mở rộng, eo nhỏ vô thức đong đưa, giãy giụa, tạo thành một phong thái tương đối mị người.
Hai tay cô mặc dù vẫn chắn trước ngực anh nhưng hiện tại đã run rẩy, tuy không quên đẩy đẩy, cự tuyệt sự đụng chạm của anh, muốn tạo khoảng cách giữa hai người nhưng tất cả chỉ là châu chấu đá xe, ý định khác xa với thực tế.
Wagner rút ba ngón tay ra, đồng thời cũng dắt ra theo một bọng nước dầm dề.
Anh kéo khoá quần tây, móc ra vật cứng dữ tợn của mình, đem yêu dịch trơn ướt dính trên tay bôi bôi lên đỉnh vật cứng.
“Anh muốn tiến vào.” Tách hai bên cánh hoa của cô, anh đặt vật cứng nhắm thẳng ngay cửa huyệt ươn ướt.
“Đừng! Không! Không muốn…” Trước mắt Chân Chân tối sầm, kinh hoảng nhớ lại trải nghiệm thê thảm lần trước, hồi tưởng lúc bị anh hành hạ đau đớn tới cùng cực. Đó là cơn ác mộng đáng sợ nhất của cô! Vật cứng trong quần anh kia hừng hực căng cứng như một con quái thú tà ác, ăn thịt người trong nháy mắt, ăn thịt chẳng chút thừa, ăn thịt sạch sành sanh… Vậy nên cô bắt đầu giãy giụa kịch liệt, kháng cự.
Cô không muốn ác mộng lại tái diễn.
Wagner lại hoàn toàn không để ý tới sự cự tuyệt của cô, giương súng sẵn sàng, động tác dứt khoát, thẳng lưng cử động cắm xuống!
“A…” Đau đớn tê liệt khiến Chân Chân không khỏi phát ra tiếng hét thảm một lần nữa. Mặc dù trước đó đã có ba ngón tay cộng mấy phút đồng hồ bôi trơn, cô vẫn đau đến toàn thân co rút, run rẩy dữ dội.
Ác mộng nguôi ngoai chưa lâu lại một lần nữa phủ ập xuống người cô.
Wagner nâng hai chân cô lên, rút vật cứng rời khỏi huyệt đạo rồi lại nhanh chóng cắm vào.
Tiểu huyệt của cô nhóc này nhỏ quá, chặt quá! Rõ ràng yêu dịch thấm cũng ướt đẫm rồi mà vẫn đau.
Anh thay đổi một tư thế giao hoan khác thích hợp hơn, lật nghiêng cô, giơ một chân của cô cao hơn so với đỉnh đầu. Tư thế này yêu cầu cơ thể Chân Chân có một sự dẻo dai tương đối, tuy nhiên cô biểu hiện rất tốt, không cần gắng sức lắm. Tư thế này bắt Chân Chân phải banh đùi đến cỡ lớn nhất, tiểu huyệt cũng mở rất rộng, tất cả đều thuận lợi để cho anh tiến sâu vào.
Tuy nói thay đổi tư thế cho thoải mái nhưng chủ yếu vẫn là nghĩ tới Chân Chân, để cô không cảm thấy quá thống khổ.
Nếu là trước kia, lúc ân ái, từ đầu đến cuối anh chắc chắn sẽ không hề quan tâm tới cảm thụ của bạn giường, không hề quan tâm người ta có đau hay không, có vui thích hay không. Anh chỉ biết mình mình khoái sướng là đủ, thoải mái thì vui, không thoải mái thì liền đá ả ta xuống giường, chẳng chút lưu luyến rời đi. Nhưng bây giờ, anh đột nhiên lại không hi vọng cô nhóc Chân Chân này chịu đựng đau đớn, càng không nỡ nhìn cô mới bị mình thưởng thức có mấy lần thì đã bị sự thô bạo của mình giày vò tới chết.
Anh muốn lúc ân ái cô cũng có thể cảm nhận được hương vị khoái lạc, rồi lần sau cùng anh cầu hoan sẽ không liên tục kháng cự, lòng sợ hãi cùng mâu thuẫn trước sự đụng chạm của anh nữa.
Wagner vùi vật cứng của mình chôn trong tiểu huyệt chật hẹp của cô, ép Chân Chân phun ra những âm thanh rên rỉ khàn khàn ngâm nga. Anh cố định mình ở bên trong, chờ cho cô thích ứng một lát mới dám cử động.
Chân Chân kêu ư ư mấy tiếng, lập tức không chịu nổi hô: “Anh à… anh… đừng… cử động nữa mà… a…”
Tay phải Wagner giơ một chân của cô, tay trái vuốt ve hoa hạch mảnh mai đậu trên miệng huyệt, vân vê nó sưng lên thành một viên đậu đỏ xinh xinh.
Anh cười hỏi: “Không đau nữa, đúng không?”
Cánh mũi Chân Chân dồn dập thở không ra hơi.
Wagner chịu đựng xúc động muốn điên cuồng rong ruổi, từ từ chầm chậm cắm vào rút ra, phân thân thô dài lúc ẩn lúc hiện ở cửa huyệt. Tiểu huyệt Chân Chân hết sức khó nhọc phun ra nuốt vào vật cứng, thỉnh thoảng bắn toé ra yêu dịch, tán loạn dính trên giường, thẩm thấu thành từng điểm từng bãi nước nhớp nháp.
Wagner tà tà liếc nhìn cô hùa theo luật động của vật cứng, miệng huyệt không ngừng để cho vật cứng lục lọi, thịt non đỏ sẫm dường như có thể rỉ ra máu, khung cảnh dâm mị khiến tâm thần con người mê say.
Anh lại rút phân thân của mình ra, lộn cả thân thể cô lại, để cô mặt đối mặt với giường lớn, lưng quay về phía mình. Ôm lấy hạ thân cô, anh từ từ nhét vật cứng vào trong cơ thể cô một lần nữa từ phía sau. Đụng nhẹ vài cái, anh phát hiện giọng rên của Chân Chân càng lúc càng mê hồn khó tả, nhất là khi anh chạm phải một góc nào đó bên trong cơ thể non nớt, thân mình cô liền run rẩy đặc biệt mãnh liệt.
Wagner bừng tỉnh đại ngộ, ôm chặt thắt lưng cô, nhắm chuẩn điểm mẫn cảm ấy mà hung hãn tiến công, điên cuồng xuyên xỏ.
“A! Ừ… Ừm… A! Ư… Ôi…” Chân Chân không tài nào khống chế tiếng rên rỉ yêu kiều bật thốt khỏi cổ họng. Mỗi khi anh xuyên qua chạm vào điểm mẫn cảm trong cơ thể, cô chỉ cảm thấy toàn thân tê dại như bị điện cao áp giật, tứ tán lan tràn đến mỗi đốt xương thớ thịt.
Tựa như chết trong khoái cảm, tựa như lạc trong tiên cảnh.
Wagner hung ác ra ra vào vào, bọc Chân Chân trong cơn sướng khoái mãnh liệt. Mông xinh bất tri bất giác nhếch cao phối hợp với sự đụng chạm phía sau. Anh hung mãnh càn rỡ tham nhập, cô hoảng loạn thảng thốt đạt đến đợt cao trào đầu tiên.
Cổ họng Chân Chân khàn khàn, âm thanh ngâm gọi cũng cao vút khác thường. Wagner vẫn như cũ không dừng luật động, dịu dàng vuốt ve từng lọn tóc ướt đẫm dán trên lưng cô. Một bên tích cực cử động, một bên ngắm nghía gò má ý loạn tình mê của cô, đột nhiêm anh mở miệng hỏi: “Rên to như vậy tức là thích lắm à?”
Vấn đề này thật ra cũng đồng dạng với câu hỏi “Có thực đau đến vậy không?” hồi sáng của anh, ngay cả khẩu khí cũng chẳng khác là bao. Nhưng phản ứng lần này của Chân Chân hoàn toàn bất đồng. Buổi sáng, cô giận tím mặt, bi phẫn lẫn oán tránh hét mắng anh không được tới gần mình, nhưng giờ, khuôn mặt cô một chút giận dữ cũng chẳng có, làn da ửng hồng nhiễm đặc sắc tình dục, thần trí hoàn toàn bị chinh phục.
Wagner ngậm một bên vành tai, đưa đầu lưỡi dò vào lỗ tai khéo léo của cô, tà ác liếm liếm, cắn cắn dái tai be bé.
Chân Chân bị anh cường hãn rút ra đâm vào, hành hạ bán sống bán chết, trải qua ba đợt cao trào nữa bèn sắp ngất xỉu, chẳng phân rõ đông tây nam bắc nữa. Lúc này, anh rốt cuộc mới chịu buông tha cô.
Wagner cũng chẳng hề theo thói quen vào phòng tắm rửa ráy, cứ như vậy trực tiếp nằm vật xuống giường ôm cô.
Đến giờ dùng bữa sáng, Mark lại xuống tầng hầm, tự mình bưng thức ăn đến cho Wagner và Chân Chân.
Ngày hôm qua, Chân Chân cùng Wagner tổng cộng làm bốn lần, buổi sáng và buổi tối, mỗi buổi một lần, rạng sáng làm thêm hai lần. Vốn Wagner còn muốn sáng nay rời giường lại thêm một lần nhưng vừa có ý định hành động thì Mark tới nên đành phải thôi.
Đối với việc người ngoài làm cản chuyện tốt của mình, sắc mặt Wagner rất khó coi.
Ngược lại, Mark chăm chú ngó Kiều Chân đắp chăn nằm vùi trên giường, cổ cô còn in rõ những vết hôn hồng hồng mờ ám. Hắn xấu xa cười cười: “He he he… Khó trách cậu không chịu để cô ấy làm vũ công của tôi, thì ra là muốn độc chiếm hưởng dụng! Bạn tôi này, cậu hạ thủ nhanh thật đấy!”
Chân Chân mím môi nhịn đau, miễn cưỡng bước xuống giường. Cô bọc mình trong một cái chăn, nhặt quần áo dưới đất lên, khó khăn lê bước vào phòng tắm, đóng cửa, vội vã mặc quần áo vào.
Chỗ đó của cô vừa tê vừa đau, một ngày ngắn ngủi hôm qua bị Wagner “sử dụng” rất nhiều lần, bây giờ cảm giác như nó đã bị mài rách, mài hư mất rồi.
Mark không những mang đồ ăn sáng đến cho hai người dưới hầm mà còn mang đến một thông tin.
“Tên nhân viên ngày hôm qua cậu tả, tôi đã hỏi Thomas, cũng chẳng có ấn tượng gì.” Rồi Mark cầm một xấp hình đưa cho anh. “Cậu xem qua đi! Đây là ảnh của tất cả nhân viên nam trong club, bao gồm cả bảo vệ, cậu xem trong đó có tên nhân viên cậu bảo không.”
Wagner nhanh chóng lướt qua xấp hình trên một lần. “Không có.”
“Không có?” Mark cả kinh. “Vậy xem ra… cậu ta không phải nhân viên trong club.”
“Không phải nhân viên trong club thì tại sao lại xuất hiện ở đây?” Chỉ có thể giải thích rằng hệ thống an ninh của Huyền Nhật có sơ hở lớn.
“Tôi sẽ kêu Thomas điều tra rõ.” Liên quan đến vấn đề an ninh của Huyền Nhật, nét mặt Mark nghiêm túc và nặng nề hẳn lên.
Wagner cũng không ngờ tên phục vụ đó lại không phải nhân viên của Huyền Nhật. Trước nay anh vẫn tưởng rằng Huyền Nhật có hệ thống an ninh rất đáng tin cậy, ổn định nhất thế giới, thậm chí nếu so ra thì cũng chỉ đứng sau hoàng cung Dolly hi Mia.
Mà giờ, một tên ngoại nhân lại có thể ung dung ra vào nội bộ Huyền Nhật ngay trong thời gian cấm cửa không buôn bán. Huyền Nhật sợ rằng phải chấn chỉnh lại hệ thống an ninh, nâng cấp mức độ bảo mật ngay thôi, có vậy mới sống được!
Wagner đã quan sát cử động của tên nhân viên ngày hôm qua, tên ấy không hề có ý gây bất lợi cho anh. Nhưng lòng người khó dò, một kẻ thân phận không rõ đột nhiên thò đầu đến chỗ mình vẫn xem là căn cứ an toàn thì dĩ nhiên không khỏi khiến anh cảm thấy bất an, dẫu tên đó chẳng hề có hành động gì quá đáng chăng nữa.
Đoán không ra là đối phương là địch hay bạn, lại xuất quỷ nhập thần lọt vào Huyền Nhật, cảm giác mọi thứ không nằm rõ trong lòng bàn tay mình thật xa lạ làm lòng anh đột nhiên khó chịu. Tuy nhiên cũng chỉ dừng ở mức khó chịu thôi, chưa đến nỗi làm anh khủng hoảng. Cứ coi như tên đó có ý đồ bất lương với Wagner đi nữa thì anh, thất hoàng tử của Dolly hi Mia, chắc chắn sẽ không để đối phương được như ý.
Ăn sáng xong, Wagner ngồi trên ghế xem tạp chí, Chân Chân chạy vào phòng tắm, lâu sau cũng không ra ngoài.
Khoá cửa phòng tắm dưới tầng hầm bị hư, trước khi Wagner vào ở vẫn chưa từng có ai ở qua, mà ở đây cũng chỉ có một tên đàn ông là anh, chả cần sửa làm gì, vậy nên khoá hư vẫn cứ để nguyên đó.
Chân Chân khép chặt cửa, ngồi trên bồn cầu, cúi thấp đầu nhỏ. Ngồi vậy hồi lâu, cô mới chần chừ móc trong túi áo ra hộp thuốc mỡ mà ngày hôm qua mình đã bôi rất nhiều lên người kia.
Wagner lật tạp chí nhanh như chớp, mắt lướt lướt như xem hàng bên vỉa hè, thói này rất khó sửa. Thấy Chân Chân nửa ngày vẫn chưa ra khỏi phòng tắm, anh nghi ngờ bước tới, gõ một cái lên cánh cửa phòng tắm. “Em không sao chứ? Sao lâu vậy còn chưa ra? Có chỗ nào không khoẻ à?” Dù bị táo bón đi chăng nữa thì chừng ấy thời gian cũng đủ để giải quyết rồi chứ?
Chân Chân ở trong phòng tắm hồng hộc trả lời: “Em… em… em sắp ra rồi. Anh… không cần… lo… Em ổn…”
Wagner đứng bên ngoài đợi thêm một lát, quan sát đồng hồ trên cổ tay. “Em thật sự không sao chứ?” Đã hơn phút rồi, coi như không phải táo bón mà là tiêu chảy thì chắc cũng phải xong rồi nhỉ?
Chân Chân ở trong phòng tắm không lên tiếng đáp nữa, mặc cho Wagner gõ cửa bên ngoài.
“Này! Em…”
Không có tiếng động, vẫn không có tiếng động.
Sự im lặng này khiến ngực Wagner dâng trào căng thẳng, không khỏi hoài nghi có phải bên trong xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ cô nhóc kia tiêu chảy đến nỗi ra nước, tê liệt tay chân, ngất xỉu ở bên trong? Nghĩ vậy, anh liền vội đẩy mạnh cửa lao vào.
Nhưng sau khi thấy Chân Chân bên trong, anh nhất thời ngẩn ra. Chân Chân trông thấy Wagner đột nhiên tung cửa lao vào và bắt gặp bộ dạng của mình thì cũng hoàn toàn choáng váng.
Hai người đăm đăm nhìn nhau khoảng năm giây, Wagner mới chợt lấy lại tinh thần, ho khan một tiếng: “Em… em… em đang làm gì vậy?”
Anh cứ cho rằng Chân Chân có thể hoặc đang thoi thóp hoặc đang ngất xỉu bên trong, tình cảnh nào anh cũng chẳng muốn thấy, nhưng tuyệt nhiên anh không ngờ mình lại thấy… Chân Chân ngồi trên bồn cầu, mở rộng hai chân, một tay cầm hộp thuốc mỡ, một tay đưa về phía chỗ kín của mình, ngón tay ấy hình như còn đang chôn trong cơ thể cô, chầm chậm cử động.
Chân Chân đỏ mặt, vội vã rút tay, kẹp chặt hai chân, vớ lấy quần áo bên cạnh hốt hoảng che đậy hạ thân mình, ngượng ngùng đến nỗi muốn độn thổ. “Ừm… Chỗ đó của em… hơi đau… nên… em muốn… thoa chút thuốc…”
“Thuốc này không thể dùng nữa.” Wagner đến gần cô, nhìn chằm chằm gương mặt đỏ hồng, ánh mắt sáng quắc.
“Vì sao?” Chẳng phải cô đã chứng minh nó không có độc rồi ư?
“Tên nhân viên ngày hôm qua mang hộp thuốc này tới không rõ danh tính, không phải người trong club, cũng không phải tay chân của Mark, cho nên hộp thuốc này rất bất minh, đừng dùng nữa.”
Chân Chân ừ một tiếng tỏ ý mình đã rõ, nhưng vẫn không chấp nhận ý kiến của anh, cao giọng bảo: “Chả sao! Dù sao thuốc này ngày hôm qua chúng ta đã dùng rồi, hiệu quả cực tốt, chẳng có tác dụng phụ, hôm nay dùng thêm cũng không sao.” Nếu bị độc chết đã sớm chết! Bôi rồi thì bôi thêm lần nữa cũng thế cả thôi, giờ có lo cũng chẳng kịp nữa.
“Em bôi xong chưa?” Cô nhóc này nói cũng đúng, ăn một lần thạch tín hay ăn hai lần thạch tín đều như nhau, trên thực tế bản chất chẳng sai biệt bao nhiêu. Chết thì chết, chết một lần hay hai lần có gì khác nhau?
thạch tín: một loại thuốc rất độc
“Còn chưa… Em chỉ có thể bôi ở bên ngoài thôi, những chỗ sâu bên trong thì… em không có cách…”
“Với không tới?” Wagner đoạt lấy hộp thuốc mỡ trên tay cô. “Để anh giúp em bôi cho!”
“A? Không cần! Không cần!” Mặt Chân Chân hồng chín như con tôm luộc, vội vàng lắc lắc nguầy nguậy, thân giữ không được mà e lệ cũng chẳng xong.
Wagner không nói hai lời, dứt khoát nâng một chân cô lên, quét chút thuốc mỡ rồi nhanh chóng cho ngón tay đầy thuốc chui vào trong cơ thể cô.
“A… Anh! Anh!” Mông Chân Chân ngồi trên bồn cầu, sau lưng là két nước lạnh toát. Đôi mắt cô mở lớn, nhìn chằm chằm Wagner gần trong gang tấc.
Cùng là ngón tay nhưng sao ngón tay của anh với ngón tay của cô tiến vào cơ thể lại mang đến hai cảm giác khác nhau? Giống như là cùng viết một chữ mà mỗi người đọc thành hai kiểu ấy!
Ngón tay Wagner ở trong cơ thể cô chuyển động, thoa đều thuốc mỡ vào trong vách tường hoa kính của cô. “Vậy đủ sâu chưa?”
Chân Chân trả lời một cách hết sức nhẫn nhịn. “Ừ…”
“Còn chưa đủ?” Wagner quan sát vẻ mặt cô, rút ngón tay ra, nhìn chằm chằm vào chất lỏng trong suốt dính trên ngón tay mình. Anh đã bôi toàn bộ thuốc mỡ vào bên trong vách tường hoa huyt, hiện tại dính trên tay chỉ còn lại dịch ngọt tiết ra lúc cô động tình.
Tiểu huyệt của cô mở rộng như cái miệng nhỏ của một đứa trẻ chưa được cho ăn chán chê, mân mê chờ đợi người đút cho mỹ vị.
“Không đủ sâu cũng không cần lo, anh còn có biện pháp khác.” Anh cởi quần dài với quần lót xuống, bôi thuốc mỡ đầy hết cả phân thân thô to của mình, ngay cả hai viên cầu bên dưới cũng chẳng chừa, sau đó nhanh như chớp lao vào cái miệng nhỏ tham lam kia.
“Ừ… A!” Lưng Chân Chân dựa vào két nước nương theo động tác của anh, rầm một tiếng đụng mạnh về phía sau. Lưng bị va chạm rất đau nhưng hạ thân cô lại có được cảm giác thoả mãn.
“Biện pháp này hay không?” Wagner đứng ngay phía trước bồn cầu, từ từ rút vật cứng ra sau đó mạnh mẽ đâm vào. “Có đủ sâu chưa? Nếu vẫn chưa đủ thì anh có thể sâu hơn thêm một chút!”
Chân Chân bị anh tham nhập kịch kiệt sớm thần trí đã bay lượn lên chín tầng mây, chẳng còn hơi đâu chú ý trả lời anh nữa.
Đây đúng là một biện pháp bôi thuốc siêu siêu siêu hay. Mỗi chỗ trong âm đo đều được bôi đều thuốc, dù là mấp mé bên ngoài hay tận sâu bên trong, cũng chẳng phải tốn nhiều công lắm, chỉ có điều quá trình và thời gian bôi thuốc hơi lâu một chút…
Hơn một giờ sau, Wagner mới giúp Chân Chân bôi thuốc xong. Chân Chân ngồi ở trên bồn cầu đã chẳng còn chút sức lực, thân thể mềm nhũn co rúc trong lòng anh, chỉ còn hổn hển chút hơi thở mong manh…