Edit: Cánh Cụt
.
Gãy chân công bị bác sĩ phụ trách căn dặn, không thể có bất kỳ động tác kịch liệt nào, nếu không thì chờ khai đao đi.
Gãy chân công như học sinh tiểu học phạm lỗi ngoan ngoãn gật đầu.
Nhân thê thụ thì lại như người gia trưởng không tin tưởng đứa trẻ nhà mình, đứng ở bên cạnh liên tục bảo đảm, tuyệt đối sẽ không để chân của anh phải động đậy.
Vì vậy dưới sự kiên trì của nhân thê thụ, gãy chân công bị nhân thê thụ cõng đi xuống lầu.
.
Trên đường về nhà, nhân thê thụ nhận được điện thoại của em trai.
Lúc nhân thê thụ nhìn thấy thì sững sờ, lập tức mở loa ngay trước mặt gãy chân công.
“Bọn họ tới tìm anh đúng không?”
Cậu bé đối diện âm sắc trầm thấp, nghe vào khá có trọng lượng, rất không giống với tưởng tượng của gãy chân công.
Nhân thê thụ “Ừ” một tiếng.
“Em thấy trên lưng ba có chỗ xanh.”
“Xin lỗi…”
“Không sao, là bọn họ không đúng.”
.
Nhân thê thụ không biết nói cái gì, song phương bối rối trầm mặc một lát.
Lúc nói tiếp em trai đột nhiên thay đổi đề tài.
“Anh à, chị dâu hình như là kẻ bạo lực, anh đi cùng với anh ta có bị bắt nạt không, anh ta có đánh anh không?”
Nhân thê thụ lần này phải mất vài giây, mới biết hai tiếng “Chị dâu” này chỉ ai, nhất thời cười ra tiếng.
“Không có, anh ấy rất tốt.”
Đối phương hiển nhiên không quá tin tưởng, thở dài nói:
“Được thôi, nếu anh chịu ủy khuất, thì rời khỏi anh ta sớm một chút, lấy vợ sinh con, trở về đường ngay mới phải.”
.
Sau khi dập máy, gãy chân công cảm thấy rất thú vị, nói với thê thụ:
“Trong ba người thân của em thì anh mong có thể gặp người em trai này.”
Nhân thê thụ hỏi gặp em ấy làm gì.
Gãy chân công cười cười:
“Để cho cậu ta còn nhìn, chị dâu có bao nhiêu ôn nhu.”
.
Theo lý mà nói gãy chân công còn cần nghỉ ngơi ở nhà nửa tháng, nhưng anh không đợi kịp, muốn đi làm sớm hơn chút.
Nhân thê thụ tôn trọng quyết định của gãy chân công, lái xe đưa anh đến công ty.
Nhân thê thụ dìu gãy chân ra khỏi xe, không yên tâm hỏi một câu: “Có thể tự mình đi lên không?”
Cái tay chống nạng của gãy chân công đột nhiên mềm nhũn, nói: “Có vẻ không được rồi.”
.
Nhân thê thụ đưa gãy chân công vào thang máy.
Giờ là lúc mọi người đến làm việc, trong thang máy đầy ắp người.
Nhân thê thụ sợ gãy chân công bị đè vào, dịch đến trước người của anh chống đỡ cho anh.
Gãy chân công khẽ mỉm cười, lặng lẽ đưa tay ra, nắm ở eo nhân thê thụ.
Hai người ở trong nơi chật hẹp, không quan tâm sự tồn tại của người chung quanh, hưởng thụ sự ấm áp thuộc về đối phương.
.
Công ty gãy chân công ở tầng chóp, vừa ra thang máy, liền được nhân viên toàn thể công ty hoan nghênh.
Nhân thê thụ sợ hết hồn, có chút không biết làm sao.
Quay đầu nhìn lại đã thấy gãy chân công một mặt bình tĩnh, nhân thê thụ nghĩ thầm có thể đây là thao tác thường ngày.
Đường đi vào từ thang máy có trải thảm đỏ, nhân thê thụ đỡ gãy chân công đi lên, bốn phía lập tức vang lên tiếng vỗ tay.
Thậm chí còn có nhân viên lôi ra hai cái pháo mừng tại chỗ.
.
Nhân thê thụ đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này nhìn rất quen mắt.
Nhưng mà còn chưa đợi cậu hỏi thành lời, liền nghe mọi người đồng loạt hô:
“Chúc sếp tân hôn vui vẻ!”
Ngay sau đó trên trán nhân thê thụ liền được gãy chân công hạ xuống một nụ hôn.
Mặt nhân thê thụ “Phừng” một tiếng đỏ lên.
.
Gãy chân công cùng nhân thê thụ dưới sự chứng kiến của đông đảo nhân viên, làm một chuyến hôn lễ thảm đỏ.
Gãy chân công nói cho nhân thê thụ, đây thật ra là chủ ý của các nhân viên, mấy phút trước khi tới công ty anh mới biết.
Nhân thê thụ nghe đặc biệt cảm động.
Gãy chân công hỏi có thích hay không.
Nhân thê thụ không ngừng gật đầu, nói thích.
.
Gãy chân công cảm thấy rất viên mãn.
Đời này của anh có ba chuyện may mắn nhất.
Có cha mẹ bao dung.
Có các nhân viên ưu tú.
Còn có một nhân thê thụ yêu anh tha thiết, mà anh cũng tha thiết yêu.
.
Gãy chân công nắm chặt tay nhân thê thụ, trong lòng đầy thâm tình nói ra lời thề:
“Anh yêu em, Nhâm Kỳ.”
“Em cũng yêu anh, Đoạn Đặc Vĩ.”
HOÀN