Cuộc sống hôn nhân của Như Nguyệt đại khái có thể tóm gọn bằng hai chữ: Cô độc.
Cô ta cô độc từ lúc ở nhà thờ cho tới tận khi về nhà.
Trong nguyên một ngày tổ chức lễ cưới, Văn Quảng không những không cười với cô ta cái nào mà thậm chí ngay đến cả câu “Con đồng ý” vốn đã nằm sẵn trong kịch bản của các lễ cưới anh cũng chẳng chịu mở lời.
Đã thế anh còn hiên ngang bỏ đi gặp mặt vợ cũ ngay khi hôn lễ đang diễn ra, để mặc cô không còn chút mặt mũi nào bước chân vào nhà họ Trần.
- Anh Quảng… phòng anh ở đâu để em dọn vào? - Như Nguyệt hồi hộp hỏi ngay khi cô ta vừa xách vali vào biệt thự riêng của Văn Quảng.
- Phòng tôi? Cô có tư cách gì mà ở chung phòng với tôi? - Văn Quảng ngán ngẩm đặt tập tài liệu trên tay xuống mặt bàn, ánh mắt lạnh lẽo dán chặt lên người Như Nguyệt khiến cô ta bất giác rùng mình.
Anh không nghĩ cô ta sẽ hỏi mình câu hỏi đó nên khá bất ngờ.
- Em là… vợ của anh.
- Như Nguyệt ngập ngừng nói, từ “vợ” cô ta gọi vẫn chưa được thuận miệng cho lắm.
Cô ta trước khi bước vào đây thì đã có quyết định của riêng mình.
Cô ta thích cuộc sống sung sướng của một đại tiểu thư như bây giờ, có thể ăn ngon mặc đẹp, tiêu tiền quá tay không lo nghĩ,… và để cho cuộc sống tiểu thư này trở lên hoàn hảo hơn, cô ta bắt buộc phải có được tình yêu của Văn Quảng cũng bởi vì thế nên cô ta không ngần ngại ngay lập tức cắt đứt mọi liên lạc với Trần Trung, người duy nhất vẫn luôn âm thầm che chở cho cô ta từ trước tới giờ.
- Vợ? Văn Quảng tôi trước giờ chưa từng coi bất kì người phụ nữ nào là vợ của mình và cô cũng không phải ngoại lệ.
- Văn Quảng tựa lưng ra sau ghế sô pha, giễu cợt nói.
- Nhưng chúng ta đã kết hôn.
Trên giấy tờ em chính là vợ anh.
- Như Nguyệt vẫn cố chấp nói lên quan điểm của mình với mong muốn Văn Quảng sẽ cảm thấy cô ta khác với những người phụ nữ khác mà để tâm đến cô ta nhiều hơn nhưng kết quả thì sao?
Trong mắt Văn Quảng, Như Nguyệt ngay lập tức lộ rõ bản chất thật là một kẻ tầm thường ham hư vinh nên muốn bán theo anh, mà loại con gái bất chấp vì hư vinh lợi lộc như thế anh còn lạ gì nữa, với anh tất cả bọn họ đều quá đỗi tầm thường và không đáng để anh phải quan tâm đến.
- Vậy được.
Cô thử làm việc mà một người vợ nên làm cho tôi xem đi.
- Văn Quảng rời khỏi ghế, lại gần chỗ Như Nguyệt đang đứng, ra giọng thách thức.
Như Nguyệt mím môi suy nghĩ điều gì đó, ánh mắt vẫn vô cùng kiên định.
- Sao? Không làm được?
- Em làm được!
Nói rồi Như Nguyệt lấy hết can đảm lao thật nhanh về phía Văn Quảng, kiễng chân và choàng tay qua cổ anh.
Anh biết cô ta sắp sửa định làm gì nên đã cố tình quay mặt đi né tránh nụ hôn của cô ta.
- Tầm thường! Một nụ hôn thế này mà có thể làm vợ tôi sao? Ngoài kia ai cũng có thể làm.
- anh cao ngạo nói.
Như Nguyệt nghe xong không nói không rằng lập tức vạch một bên vai áo chứng tỏ sự quyết tâm.
- Tiếp đi.
- Văn Quảng vẫn chẳng thèm để tâm tiếp tục thách thức.
Như Nguyệt lại đưa tay lên cởi từng cúc áo ra, một cái, hai cái, đến cái thứ ba thì cô ta do dự rồi dừng lại.
Văn Quảng như kẻ chiến thắng đắc ý nhếch môi nở nụ cười.
- Rẻ rúng.
Quá rẻ rúng.
Không đợi Như Nguyệt lên tiếng, Văn Quảng tiếp tục gây tổn thương cho cô ta bằng những lời nói chứa đầy sát thương.
- Hạng gái sẵn sàng cởi áo vì tiền như cô, tôi nhìn thế nào cũng không thấy giống một tiểu thư môn đăng hộ đối với mình.
Nhà họ Lam đúng thật là lỗ quá lỗ khi để mất Lam Tư Nhĩ và nhận lại cô.
- Rốt cuộc thì em có gì không bằng cô ta? Nhan sắc? Địa vị? Thân thế hay tính cách? - Như Nguyệt uất ức nói.
Lại là Lam Tư Nhĩ, từ lúc nhận lại cha mẹ ruột tới giờ, cô ta đã phải chịu không biết bao nhiêu lời, bao nhiêu ánh mắt đầy so sánh, so sánh cô ta với Lam Tư Nhĩ.
- Cô đang tự so sánh mình với Lam Tư Nhĩ đó à? Cô nghĩ là so sánh được hay sao? Chỉ riêng về khoản “biết điều” cô đã hoàn toàn thua Lam Tư Nhĩ rồi.
Còn những thứ khác… kết quả đều vẫn vậy.
- Em…- Như Nguyệt uất ức muốn phản kháng, xong cô ta lại không biết nên phản kháng lại làm sao? Vì từ sâu trong suy nghĩ của mình, cô ta cũng thừa nhận rằng, bản thân mình thua kém Tư Nhĩ về mọi mặt.
Như Nguyệt không hẳn là chỉ tức giận khi bị so sánh với Tư Nhĩ mà đó còn là sự tự ti.
Cô ta tự ti vì bất kì cái gì cô ta cũng không so sánh nổi với Tư Nhĩ.
- Phòng của cô ở tầng ba cạnh phòng ngủ của quản gia Trương, một lát nữa ông ấy sẽ dẫn cô về phòng của mình.
Ở đây, tôi nghiêm cấm cô ra vào phòng tôi là một và hai phòng đó là hai! - Văn Quảng vừa nói vừa chỉ tay về phía phòng ngủ cùng thư phòng ở tầng hai, nơi trước kia Tư Nhĩ vẫn thường hay lui tới.
Vốn dĩ Văn Quảng cũng đã tự nhủ với mình rằng sẽ không để tâm đến Tư Nhĩ cũng như những gì liên quan đến cô hiện hữu ở trong căn nhà của anh nữa nhưng có thế nào thì anh vẫn không thể ngừng nhớ về cô được.
Cảm giác nhớ nhung này thực sự rất khó chịu, nó khiến anh buông không được giữ không xong, thế rồi anh vô tình bị mặc kẹt lại ở giữa hai thái cực là lí trí và tình cảm.
Tình cảm nói có nhưng lí trí của anh nhất quyết chỉ nói không .
.
Khoảng khắc mặt trời từ từ lặn đi đâu đó để lại trên mặt đất là một khung cảnh của buổi hoàng hôn thật đẹp đẽ và yên bình làm sao.
Trên ban công của một căn nhà đã cũ nát, Tư Nhĩ với tâm thế vô cùng thoải mái vừa nhâm nhi uống trà vừa thưởng thức cảnh đẹp đang diễn ra ngay trước mắt.
Bao nhiêu năm sống trong xa hoa cô nào có hay biết hoàng hôn trông đẹp ra làm sao.
Vốn còn nghĩ cảnh đẹp như mộng này chỉ có ở trên phim thôi ai ngờ chỉ cần vác theo một chiếc ghế lên ban công là đã có thể tận mắt chứng kiến cảnh đẹp động lòng người vậy rồi.
Ngay cả cảnh hoàng hôn đẹp như thế mà bây giờ cô mới biết thì liệu có phải là mấy năm qua cô sống uổng phí quá rồi không?
Nghĩ đến đây Tư Nhĩ mới thấy tiếc làm sao?
- Tư Nhĩ, cô đâu rồi? - Trần Trung từ dưới nhà nói vọng lên.
- Tôi ở trên này.
Anh nên được không hay để tôi xuống? - Tư Nhĩ lười biếng không muốn tiếp Trần Trung nhưng cô biết cuộc sống của cô sau này còn phải dựa dẫm vào anh ta nhiều nên chẳng thể nào nói không tiếp anh ta được.
- Tôi có thể tự lên đó.
- Trần Trung điềm đạm trả lời.
Dứt lời, Trần Trung liền mò mẫn đi lên ban công chỗ Tư Nhĩ đang ngồi một cách dễ dàng.
Căn nhà này trước kia là nhà của Như Nguyệt, mà từ nhỏ Trần Trung đã thường xuyên qua đây chơi nên mọi ngóc ngách trong nhà anh nắm rõ trong lòng bàn tay, chả cần phải nhìn cũng có thể tự đi đến bất cứ chỗ nào anh muốn.
- Chà nên được thật này! - Tư Nhĩ nhàn nhạt cảm thán.
Ánh mắt cô vẫn mơ màng nhìn ngắm hoàng hôn.
- Ngắm hoàng hôn à? - Trần Trung khẽ hỏi, lời nói dịu dàng nghe thật êm tai.
- Ừ.
Hoàng hôn tôi đã bỏ lỡ bao năm qua.
- Là sao? - Trần Trung thắc mắc hỏi.
Hỏi xong lại tự thấy mình nhiều chuyện bèn ngại ngùng nói tiếp.
- Tôi tiện miệng hỏi thôi.
Cô không muốn thì đừng nói.
Tư Nhĩ quay sang nhìn vẻ mặt ngại ngùng của Trần Trung mà bật cười thành tiếng.
Tên đàn ông này nhìn qua khá sơ xài lại có phần hơi tăm tối khi bình thường anh chỉ diện những bộ quần áo có hai màu đen trắng nhưng ở anh Tư Nhĩ cảm nhận được sự ấm áp đến lạ thường.
Lại còn là những lúc anh vô tình để lộ ra cảm xúc gì đó như lúc này thì ở anh sự ấm áp ấy càng toả ra xung quanh nhiều hơn nữa.
- Không sao.
Dù sao tôi cũng không ngại chia sẻ với anh.
Chỉ sợ anh không muốn nghe thôi .
- Cô cứ nói.
- Anh học đàn năm bao nhiêu tuổi?
- Năm mười bảy tuổi bắt đầu tự học chơi chơi thôi.
- Tôi bắt đầu học đàn năm sáu tuổi, học nghiêm túc và có gia sư kèm, mỗi ngày đều học ít nhất hai tiếng.
- Để làm gì?
- Vì đó là biểu hiện của một cô tiểu thư hoàn hảo.
- Tiểu thư hoàn hảo?
- Chưa hết, bình thường các cái lễ nghi, cử chỉ, cách ăn nói tôi đều phải dành thời gian để học.
Thời gian rảnh chỉ được phép ngồi đọc sách.
Ở trường nhất quyết không được phép nằm ngoài top năm.
Đi học về thấy đồ ăn vặt, nước ngọt bán ở cổng trường thì tuyệt đối không được ăn bởi sẽ béo và mất vệ sinh… cả một ngày của tôi từ sáu giờ sáng đến mười giờ tối luôn chỉ quẩn quanh sống theo quy tắc người khác đặt ra, buồn không được khóc, vui không được kích động, thậm chí đến ngủ cũng phải ngủ sao cho ngay ngắn.
Anh xem.
Một cuộc sống như vậy tôi lấy đâu ra thời gian mà thư thả ngắm hoàng hôn thế này.
Trần Trung trầm mặc nghe Tư Nhĩ tâm sự mà trong lòng không khỏi xót xa thay cho cô.
Lúc trước khi lần đầu gặp cô ở nhà hàng, nghe cô đánh đàn, nghe cách cô nói chuyện anh đã nghĩ một tiểu thư như cô sống sung sướng, thoải mái biết bao, thật không ngờ tất cả đều chỉ là vỏ bọc, bọc đi sự mệt mỏi gò bó, bọc đi những khó chịu không thể bộc bạch với bất kì ai.
- À còn hôn nhân ấy mà.
Anh có thấy….
À không nhưng anh chắc hẳn cũng đoán được tên “chồng hờ” của tôi có tính cách như nào rồi đúng không?
- Đại khái đoán tôi đoán là anh ta khá hống hách.
- Trần Trung nghi hoặc buông lời.
- Hống hách sao? - Tư Nhĩ lẩm bẩm sau đó khẽ cười, giọng cười của cô giòn nhưng nghe kiểu gì cũng không thấy cô đang vui.
- Đúng thôi.
Người như anh ta không hống hách kể cũng phí.
Nếu nói về ngoại hình thì anh ta rất đẹp trai.
Tôi không muốn thừa nhận đâu nhưng chắc hẳn anh ta là người đẹp nhất trong số những người đàn ông tôi từng gặp.
Mắt anh ta to một cách vừa phải xong rất sáng, đôi mắt ấy khi bình thường sẽ kiểu hơi thờ ơ nhưng vẫn rất có hồn còn khi lườm hay nhìn chằm chằm ai đó thì sẽ khiến cho đối phương có cảm giác lạnh hết cả sống lưng.
Không chỉ mắt đẹp thôi đâu mà khuôn mặt anh ta cũng rất sắc sảo, da không quá trắng nhưng phải nói là da anh ta đẹp vô cùng, tóc đen được cắt tỉa gọn gàng, thân hình cân đối chiều cao lại nổi bật, đã thế còn thường hay mặc âu phục nữa nên trông anh ta bảnh lắm.
Dừng lại đôi ba giây Tư Nhĩ mới tiếp tục nói.
- Ngoài việc có ngoại hình trời phú ra anh ta còn có một cái đầu với IQ cao ngất.
Năm tuổi sau khi du học trở về liền đã được tin tưởng giao cho chức phó tổng giám đốc tập đoàn của công ty, anh ta cố gắng mấy năm hiện giờ đang tranh chức chủ tịch hội đồng quản trị với anh trai mình.
Và thực hiện hôn ước với Lam Gia chính là một trong những việc cần phải làm để anh ta có thêm cổ phần thực hiện tham vọng.
- Còn cô sao lại đồng ý lấy anh ta?
- Tôi đồng ý? Tôi từ nhỏ đã được dạy rằng hôn nhân của tôi không bao giờ do tôi tự quyết định.
Người tôi lấy phải môn đăng hộ đối với gia đình tôi.
Thấy Trần Trung im lặng không nói, Tư Nhĩ đoán chắc anh ta đang nghĩ tới Như Nguyệt nên thấy lo lắng cho cô ta rồi nên cũng không nói thêm gì nữa.
Cả hai cứ thế ngồi trên ban công, người ngắm hoàng hôn kẻ thẫn thờ lo lắng…
- Mặt trời lặn hẳn rồi kìa.
Chúng ta xuống nhà thôi.
- Tư Nhĩ nhẹ nhõm đứng lên, tinh thần cực kì tốt khi vừa được ngắm cảnh đẹp xong.
- Hôn nhân của cô với anh ta vui không? - Trần Trung nhàn nhạt nói.
- Hợp đồng hôn nhân.
Hết hợp đồng tiền về túi.
Sai hợp đồng bồi thường theo các điều khoản đã đề ra.
Anh thấy như vậy vui không? - Tư Nhĩ thản nhiên buông lời.
Giọng cô không vui cũng chẳng buồn.
Cứ như thể đây không phải việc gì quan trọng cả vậy.
Hôn nhân hợp đồng có vui không? Tư Nhĩ cũng không chắc nữa.
Ban đầu cô cảm thấy rất phiền phức sau thích nghi được rồi lại cảm thấy không quá khó chịu nữa, ngược lại sau khi kết thúc hợp đồng còn có thù lao khổng lồ.
Nếu nói không vui thì là dối lòng còn nếu nói vui lại không hẳn là vui.
Phải chăng cô chỉ là hơi tiếc nuối một chút….