Chương : Sống là người của tôi, chết là ma của tôi.
Tần Nhân Thiên trừng mắt nhìn Hoa Mộng Lan: “Mắt cô có vấn đề, tôi đẹp trai như vậy làm sao có người giống tôi được?”
Câu trả lời khá hóm hỉnh.
Hoa Hiền Phương bật cười, cô biết mình càng thả lỏng thì càng có thể giải quyết nguy cơ: “Anh à, lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã nghĩ anh có chút giống bạn của em. Nhưng nhìn kỹ lại thì không phải như vậy đâu. Hai người bất kể là ngũ quan, vóc dáng hay làn da, đặc biệt là về tính cách đều có rất nhiều sự khác biệt.”
Một tia lạnh lùng nguy hiểm lóe lên trong mắt Hoa Mộng Lan: “Hiền Phương, trước đây em và Thời Thạch yêu nhau chết đi sống lại, còn muốn minh hôn. Chị cảm động đến mức sắp khóc. Chị nhớ em đã thề trước mộ của Thời Thạch là cả đời này sẽ không lấy chồng, cả đời này chỉ ở bên anh ta, không ngờ chỉ sau ba năm, em lại tái hôn. Có điều Thời Thạch với em là thanh mai trúc mã, anh ta đối với em nhất định là không ai có thể thay thế.”
Cô ta cố ý dùng từ “tái hôn” để hại Hoa Hiền Phương, để Lục Kiến Nghi biết cô ấy chỉ là đồ cũ bị người khác dùng, không giống cô ta “thuần khiết hoàn mỹ”.
Trong lòng Lục Kiến Nghi có một ngọn lửa vô danh, cảm thấy vô số viên đạn đang đánh vào điểm yếu.
Với anh mọi lời cô ta nói đều là sự thật.
Hoa Hiền Phương gả cho anh chính là một thân xác bẩn thỉu, ngoài ra không có thứ gì khác.
Tần Nhân Thiên bước đến chỗ Hoa Mộng Lan: “Cô đúng là một cô gái nhiều mưu mô, từng chữ đều là hắt nước bẩn lên em gái tôi.”
“Tôi không có, anh hiểu lầm tôi, tôi chỉ nói sự thật. Hiền Phương là em gái của tôi, tại sao tôi lại hắt nước bẩn lên người em ấy?”
Lục Kiến Nghi ôm vai cô ta và vỗ nhẹ, như để an ủi cô ta.
Hoa Hiền Phương theo bản năng nghiêng đầu, hình ảnh này rất chói mắt, rất đau lòng.
Anh chỉ có thể dịu dàng như vậy với Hoa Mộng Lan, không bao giờ như thế với cô.
“Trong nhà có quá nhiều phụ nữ, cuối cùng cũng sẽ đấu đá nhau. Có người thích diễn Lâm Đại Ngọc đau khổ vì tình, vậy hãy để cô ấy diễn là được rồi. Không sao cả.” Cô nhìn Tần Nhân Thiên muốn cười với anh ta, nhưng nụ cười chưa thành hình đã biến mất ở khóe miệng, dường như bị gió lạnh thổi bay.
Tần Nhân Thiên cảm thấy đau khổ vô cùng, nếu là cô, anh ta nhất định sẽ ôm cô vào lòng, không bao giờ để cô bị ai ức hiếp.
“Hiền Phương, nếu em cần luật sư thì cứ đến gặp anh. Anh nhất định sẽ mời luật sư giỏi nhất thế giới giúp em làm thủ tục ly hôn.”
“Cảm ơn anh, thứ em thiếu chính là luật sư.” Cô nhếch khóe miệng cứng ngắc, cuối cùng nặn ra một nụ cười.
Khi cô nói điều này, cô cố ý liếc nhìn Lục Kiến Nghi, như thể đang khiêu khích anh.
Gân xanh trên trán Lục Kiến Nghi lên xuống, anh có thể nhìn ra người phụ nữ này không cam lòng từ bỏ, cô còn đang nghĩ đến chuyện ly hôn với anh, nghĩ đến sáu mươi tỷ.
Trong mắt cô, sáu mươi tỷ quan trọng hơn anh rất nhiều.
Mà Tần Nhân Thiên là đồng phạm.
“Tần Nhân Thiên, anh quản quá rộng.”
“Tôi đã nhận em ấy là em gái kết nghĩa, đương nhiên tôi sẽ không để bất cứ ai bắt nạt em ấy.” Tần Nhân Thiên hừ mũi.
Khuôn mặt diễn như sắp sụp đổ, không thể chịu được nữa.
“Tôi yêu Kiến Nghi, Kiến Nghi cũng yêu tôi, chúng tôi chỉ đang bị ông trời trêu chọc, muốn mọi thứ trở lại đúng quỹ đạo mà thôi.” Đôi mắt cô ta ngấn lệ, ghé vào ngực Lục Kiến Nghi khóc nức nở, dáng vẻ như chịu ấm ức.
Cô ta cho rằng Lục Kiến Nghi sẽ nói giúp mình, bảo vệ cô, thể hiện tình cảm với cô ta, nhưng cô ta không ngờ Lục Kiến Nghi vô cảm đẩy tay cô ta ra: “Ở đây không có chuyện của cô, vào đi.”
Giọng điệu anh rất bình thản, như thể cô ta là một tồn tại dư thừa.
Cô ta cảm giác một gáo nước lạnh từ trên đỉnh đầu dội xuống khiến cô ta cảm thấy lạnh sống lưng, cô ta lại như như thuốc cao dán lên người anh: “Kiến nghi, bụng em khó chịu. Hẳn là bởi vì con biết mẹ bị bắt nạt nên rất buồn. Chúng ta cùng vào đi, anh giúp em dỗ cục cưng một chút, được không?”
“Cút ngay.” Lục Kiến Nghi chưa bao giờ là người tốt tính, anh không biết thương hoa tiếc ngọc, vô thức nắm lấy cánh tay cô ta ném cô sang một bên, hoàn toàn quên mất cô ta là phụ nữ có thai.
Cô ta không ngờ Lục Kiến Nghi sẽ trở mặt lại đáng sợ như vậy, chân không vững mà lảo đảo lùi về phía sau, may mà Lục Kiều Sam đang đứng bên cạnh, tay mắt nhanh nhẹn, giữ cô ta lại.
“Kiến Nghi, em đang làm gì vậy? Mộng Lan đang mang thai, cô ấy không thể chịu được em hành hạ như thế.”
“Hai người đều cút khỏi đây.” Lục Kiến Nghi lúc này lửa giận ngập trời, ánh mắt nhìn chằm chằm Hoa Hiền Phương, anh chỉ muốn dạy dỗ con nhím chọc giận anh mọi lúc mọi nơi này.
Rõ ràng cô nên đứng cạnh anh, nhưng cô lại dựa vào Tần Nhân Thiên.
Anh vốn cho là Lục Kiều Sam nói vu vơ, cô không thể mập mờ với Tần Nhân Thiên, nhưng hiện tại anh lại không nghĩ như vậy.
Nếu như Tần Nhân Thiên thực sự giống Thời Thạch, cô sẽ vô ý thức coi Tần Nhân Thiên là Thời Thạch, nếu không mập mờ mới là chuyện lạ.
Hoa Mộng Lan ấm ức muốn chết, đứng bên cạnh anh khóc, không chịu rời đi.
Tại sao cô ta lại phải đi? Có đi cũng là Hoa Hiền Phương phải đi.
Cô ta chỉ muốn đứng bên cạnh anh, luôn chiếm vị trí mợ chủ, không phải vợ chính thức mà còn hơn vợ chính thức.
Lục Kiến Nghi mặc kệ cô ta, mắt không thấy tâm không phiền, tiến lên một bước, nắm lấy cánh tay Hoa Hiền Phương, thô bạo kéo cô vào lòng: “Hoa Hiền Phương, nếu cô không nhớ kỹ thân phận mình thì tôi luôn có thể nhắc nhở cô.”
Mỗi một chữ anh nói ra đều toát lên sự tức giận lạnh thấu xương, mỗi một chữ đều là uy hiếp.
Hoa Hiền Phương không đáp mà chỉ ngơ ngác, đứng ngây ra như một tảng đá.
Cô rất rõ thân phận của mình, nhưng cô không muốn phối hợp nữa.
Dây thần kinh trên mặt Tần Nhân Thiên co giật dữ dội, anh ta muốn cướp cô lại nhưng anh ta biết mình không thể, trên danh nghĩa, cô vẫn là vợ của Lục Kiến Nghi.
“Lục Kiến Nghi, em ấy là vợ của anh, anh nên dành cho cô ấy sự tôn trọng mà cô ấy xứng đáng có được.”
Lục Kiến Nghi hung ác nhìn anh ta, trong mắt tràn đầy tàn nhẫn khát máu, tức giận nói: “Tôi dạy vợ thế nào, không đến phiên anh xen vào.”
“Hiền Phương bây giờ là em gái của tôi, chuyện của em ấy chính là chuyện của tôi.” Tần Nhân Thiên nói như đinh chém sắt, anh ta đã quyết định quan tâm chuyện của Hiền Phương.
“Anh không quản được, cũng đừng hy vọng có cơ hội quản. Người phụ nữ này sống là người của tôi, chết là ma của tôi.” Giọng điệu của anh lạnh như băng và cứng như đá.
Anh nói xong thì nắm lấy cằm Hoa Hiền Phương, hôn cô một cách thô bạo.
Đôi môi mỏng của anh nóng rực như lửa đốt, nhưng cô không hề cảm thấy một chút ấm áp, lòng cô đầy lạnh lẽo, từ từ lan dọc tứ chi, ăn mòn tất cả tế bào của cô.
Cô muốn đẩy anh ra, muốn rời đi, nhưng anh quá mạnh mẽ khiến cô hoàn toàn không thể thoát ra được.