Chương : Cô dám hãm hại tôi.
Hoa Hiền Phương nắm chặt tay, lời nói của bọn họ như rắc muối vào vết thương của cô, rồi lại hung hăng đâm một nhát.
“Tôi chưa từng phá thai, cũng chưa từng mang thai, người có trái tim bẩn thỉu nhìn ai cũng đều bẩn như vậy.”
Lục Kiều Sam hừ một tiếng: “Loại chuyện này không dễ nói, không có người phụ nữ nào thừa nhận với chồng hiện tại của mình cả.”
“Chị cả hiểu như vậy, lẽ nào từng phá thai sao?” Hoa Hiền Phương hỏi ngược lại.
Khóe miệng Lục Kiều Sam co rút, đột nhiên nhảy từ trên sô pha xuống: “Hoa Hiền Phương, cô dám hãm hại tôi?”
“Như nhau thôi.” Hoa Hiền Phương cười lạnh một tiếng, cô tuyệt đối không để Lục Kiều Sam giẫm cô dưới gót.
Lục Kiều Sam vô cùng tức giận, đến nỗi trên tóc cũng tràn đầy khói, cô ta thật sự muốn coi Hoa Hiền Phương là con gián hôi hám, giẫm một phát nát bét, sau đó ném vào thùng rác, vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trong tầm mắt của cô ta.
“Cô là con gà mái không đẻ được trứng, còn có tư cách gì đứng ở đây nữa, nhanh chóng thu dọn đồ đạc cút về Giang Thành của cô đi, đừng có gây họa cho Kiến Nghi và nhà họ Lục nữa.”
Cô ta vừa nói xong, giọng nói lạnh lùng của Lục Kiến Nghi đã truyền đến: “Người nên cút đi là chị đấy.”
Lời nói này giống như có một cành cây đập vào đỉnh đầu cô ta vậy, khiến đầu óc cô ta ong ong: “Kiến Nghi, chị đang nói giúp em, em không được không biết tốt xấu.”
“Chuyện của tôi đến lượt chị nói sao?” Một tia lạnh lẽo lóe lên trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh.
Nói xong, anh giơ tay ôm vai Hoa Hiền Phương: “Cho dù người phụ nữ này có sinh được con hay không, đều sẽ ngồi ở vị trí vợ của tôi, những người khác đừng có phí tâm vô ích nữa.”
Lời nói này dường như nói cho tất cả những người có mặt nghe.
Trái tim Hoa Hiền Phương run lên, cô không biết tại sao Lục Kiến Nghi lại nói như vậy.
Một người phụ nữ không thể sinh con, giống như phán tử hình vậy, anh nên ghét cô hơn lúc trước, càng chán ghét cô, còn giữ cô lại làm cái gì?
Lẽ nào là do tính chiếm hữu siêu mạnh của thế giới vô địch đang tác quái sao?
Đối với Hoa Mộng Lan mà nói, lời này giống như một cú, đạp cô ta rơi xuống biển băng giá vậy, khiến trong lòng cô ta cảm thấy lạnh ngắt, từ ngọn tóc cho đến ngón chân.
Trong lòng cô ta đang liều mạng gào thát, điên cuồng, cô ta không thể cam tâm tình nguyện làm một vợ lẽ, càng không thể bị Hoa Hiền Phương giẫm lên đỉnh đầu được.
Từ nhỏ đến lớn, đều là cô ta chèn ép Hoa Hiền Phương, giẫm đạp Hoa Hiền Phương.
Cô ta là bà chủ của hào môn phong quang vô hạn, Hoa Hiền Phương chỉ là một con nhóc thô lỗ hoang dại, không xứng để lau giày cho cô ta, có tư cách gì tranh giành vị trí của cô ta chứ?
Lục Kiều Sam suýt chút nữa ngất đi, cô ta thật sự không hiểu Lục Kiến Nghi đang nghĩ cái gì, rõ ràng là không thích Hoa Hiền Phương, còn luôn giữ lại bên cạnh, không thấy chướng mắt sao?
Bà Lục hiểu con trai mình, cuộc hôn nhân với Hoa Hiền Phương không thể tùy tiện ly hôn, phải tính kế lâu dài.
Trước kia mình quá xúc động, suýt chút nữa làm hỏng chuyện, trở thành tội nhân nhà họ Lục.
Cho nên, bà ta không nói gì, chỉ kéo tay con gái mình: “Kiến Nghi không thích con quản chuyện của nó, con đừng tham gia nữa, để nó tự mình giải quyết đi.”
Lục Kiều Sam âm thâm nhảy lên, cô ta không phải là bởi vì Lục Kiến Nghi mà là bởi vì chính mình.
Nếu như Hoa Hiền Phương không rời khỏi, thì nguy hiểm của cô ta không thể giải quyết được.
“Mẹ, nó không thể sinh được con, mẹ cũng không đuổi nó đi sao? Trong bụng của Hoa Mộng Lan là con cháu nhà họ Lục chúng ta, người thừa kế tương lai của nhà họ Lục chúng ta, lẽ nào để nó cả đời này đều là con hoang sao?”
“Chuyện đã thành như vậy, không thể dễ dàng xoay chuyện được, có trách thì trách lúc đầu cô ta muốn đào hôn, nếu không cũng sẽ không thành thế này.” Bà Lục nhún vai.
Tất nhiên bà ta muốn đuổi Hoa Hiền Phương đi, nhưng phải lên kế hoạch cẩn thẩn, bảo đảm di chúc của ông cụ không bị động vào mới được.
Đối với bà ta mà nói, Hoa Hiền Phương và Hoa Mộng Lan đều giống nhau, đều có xuất thân người nhà nghèo tham lam, không xứng với con trai tôn quý của bà ta.
Mặc dù cách ứng xử của Hoa Mộng Lan tốt hơn Hoa Hiền Phương, nhưng bố mẹ cô ta quá đáng ghét rồi, lưu manh vô lại điển hình.
Bà ta không thể kết thành thông gia với người như vậy được.
Nếu như cô ta cam tâm tình nguyện làm vợ lẽ, bà ta vẫn còn có thể tiếp nhận được.
Hoa Mộng Lan trực tiếp nhận phải một trăm nghìn bạo kích, cô ta là bị Hoa Hiền Phương tâm cơ này tính kế, nếu không sao có thể đào hôn chứ?
“Bác, cháu là bị người thân thiết nhất hãm hại, nếu như không phải cô ấy gửi những thông tin đáng sợ cho cháu, khiến cháu cho rằng Kiến Nghi là một người đàn ông to béo vô cùng xấu xí, còn thích đàn ông, sao cháu có thể đào hôn chứ?”
Hoa Mộng Lan vô cùng tủi nhục, gục đầu khóc nứt nở: “Vốn sinh ra cùng một họ, sao lại đối xử với nhau khốc liệt như vậy chứ? Người thân của cháu muốn đuổi cháu đi, thay thế, cháu có thể làm gì chứ?”
Lời nói này của cô ta ám chỉ ai, không cần đoán cũng có thể biết được.
Lục Kiều Sam lại tìm được phương hướng công kích, trừng Hoa Hiền Phương: “Cô thật sự quá đê tiện, quá vô liêm sỉ rồi. Một con gà mái không thể đẻ trừng mà còn hãm hại chị của mình, tu hú đẻ nhờ, chiếm giữ anh rể không buông. Rốt cuộc là có lễ nghĩa xấu hổ nữa hay không?”
Hoa Hiền Phương trấn định, vô cùng bình tĩnh nhìn bọn họ: “Cơm có thể ăn lung tung, nhưng lời không thể nói lung tung được. Nếu như muốn chỉ chứng việc này do tôi làm, thì lấy bằng chứng ra đây, nếu không thì chính là hãm hại. Hơn nữa, đây vốn dĩ là vị trí của tôi, không phải là Hoa Mộng Lan. Lúc đầu ở trước mộ của ông nội, bà nội để chúng tôi bốc thăm, ai bốc trúng thì sẽ gả cho nhà họ Lục. Lần đầu tiên tôi bốc trúng nhưng cô ta không cam tâm, nói tôi lừa gạt, bốc lại lần nữa, lần thứ hai vẫn là tôi. Tôi nhớ lúc đó mặt mũi bác gái tôi tái xanh, sau đó ngày nào cũng chạy đến nhà tôi, cãi nhau với bà nội và bố mẹ tôi, đe dọa chúng tôi, nói nếu không thể Mộng Lan gả sang đây thì sẽ không để chúng tôi sống tốt, khiến bà nội tức đến bị bệnh. Bố tôi lo lắng bà nội bị bệnh, chỉ đành phải đồng ý.”
Cơ mặt Hoa Mộng Lan co rút dữ dội, chuyện này trực tiếp vỗ bốp bốp vào mặt cô ta.
Cô ta hận nhất là chuyện này, nhưng Hoa Hiền Phương lại nhớ kĩ như vậy, nhỡ rõ ràng, lại nhắc đến chuyện cũ này.
Nhưng cô ta không thừa nhận, chết cũng không thừa nhận.
“Hiền Phương, sao em có thể ăn nói lung tung như vậy được? Chúng ta chưa bao giờ bốc thăm. Chị là con gái lớn, vừa ra đời đã được bà nội chỉ định, lúc đó em còn chưa ra đời đâu.”
Cô ta nuốt nước bọt, lại nói: “Chị biết từ nhỏ em đã oán hận bất bình, hận chị sinh ra trước, cướp mất vị trí mợ chủ nhà họ Lục, nhưng chuyện này cũng không phải là lỗi của chị, là ý của ông trời. Con người không thể chống đối sắp xếp của ông trời, nếu như sự trao đổi của chúng ta là đúng, ông trời cũng sẽ không để chị mang thai con của Kiến Nghi, mà lại để em không thể mang thai được.”
Giọng điệu của cô ta không hề sắc bén, vẫn suy trì giọng điều mềm mại như thường ngày, nhưng mỗi lời nói đều như một lưỡi kiếm sắc bén đâm vào Hoa Hiền Phương.
Hoa Hiền Phương hít sâu một hơi, cưỡng ép mình giữ bình tĩnh
Nếu như lúc này cô không đối đáp được, thì chính là tự tát vào mặt mình, âm thầm thừa nhận chuyện bốc thăm vừa rồi là do cô nói dối.
Cho dù ông trời hướng về phía Hoa Mộng Lan, cho dù cô ta lấy được trái tim của Lục Kiến Nghi, cô cũng phải duy trì sự tôn nghiêm ban đầu của mình, không thể để cô ta và Lục Kiều Sam luôn kiêu ngạo như vậy được.