Chương : Có phải cô uống canh Mạnh Bà không.
Nhưng chẳng kịp đợi anh có được câu trả lời, người phụ nữ bên dưới đã bị dọa cho hôn mê bất tỉnh.
Chờ đến khi Lục Kiến Nghi nhìn lại lần nữa, hình xăm trên đầu vai cô lại biến mất…
Thấy người bên dưới sắc mặt tái nhợt, Lục Kiến Nghi nhíu mày…
Khi Hoa Hiền Phương tỉnh lại, thì thấy mình đang ở trong phòng, đã là xế chiều ngày hôm sau.
Giãy dụa đứng lên, sau khi tắm rửa, mặc quần áo, che giấu đi đau đớn và chật vật ngày hôm qua.
Cô đi đến bên cửa sổ, đẩy cánh cửa sổ ra, cô hít sâu một hơi.
Đối diện cửa sổ chính là vườn hoa.
Cô liếc nhìn cánh đồng hoa hồng đang nở rộ, chỉ cần liếc mắt một cái này, mắt cô không còn chuyển động được nữa.
Trống ngực đập thình thịch, sự sợ hãi dữ dội xuyên qua cơ thể cô.
Trong biển hoa, một dáng người cao lớn đứng đó.
Gương mặt anh tao nhã như ngọc, nụ cười rực rỡ như ánh nắng giống như bùa chú khắc sâu vào đầu cô, một đời đều không quen được.
“Thời Thạch!”
Cô dụi mắt, chỉ sợ là ảo giác của mình, nhưng cái bóng kia không có biến mất, vẫn đứng nguyên tại chỗ!
Là Thời Thạch, thực sự là Thời Thạch!
Anh đến tìm cô, tới cứu cô sao?
Có phải tối qua thấy cô bị tra tấn, cho nên cầu Diêm Vương khai ân, thả anh tới đây không?
Cô liều lĩnh chạy xuống, giống như một cơn gió.
Chỉ sợ anh lại đi, không đợi cô nữa.
Cô muốn đi cùng anh.
Cho dù là lên thiên đường hay xuống địa ngục, cô đều không quan tâm.
Cho dù bị Lục Kiến Nghi trách phạt, cho dù bị Lục Kiến Nghi phỉ nhổ, cô cũng không quan trọng.
Cô chỉ cần anh, chỉ muốn đi cùng anh!
Chạy một mạch đến vườn hoa, người đàn ông đã không còn ở đây, trong ruộng hoa hồng rỗng tuếch.
“Thời Thạch, Thời Thạch….” Cô liều mạnh gọi.
Một giọng nói đầy từ tính truyền tới cách đó không xa: “Cô đang tìm người sao?”
Giọng nói quen thuộc mà hư ảo, cứ như vọng ra từ giấc mơ của cô: “Thời Thạch!”
Cô đột nhiên quay đầu, khuôn mặt đẹp trai và tỏa nắng lập tức đập vào mắt cô.
Anh là thật, rõ ràng, đang đứng trước mặt cô, không phải một bóng ma.
“Thời Thạch, em còn tưởng rằng anh đi rồi, không đợi em, giống như lần trước.” Nước mắt cô tuôn ra như nước lũ, không thể ngăn lại được.ư
Nhưng đó là những giọt nước mắt vui sướng.
Người đàn ông nhìn cô, trong mắt mang theo vẻ hoang mang.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng tươi tắn này dường như đã từng nhìn thấy ở đâu đó, có phần quen thuộc, nhưng không có ấn tượng gì trong tâm trí.
“Cô đang nói chuyện với tôi à?”
Cô khóc thút thít lên, cực kỳ chấn động: “Thời Thạch, có phải anh uống canh Mạnh Bà rồi, cho nên mới quên em?”
Khóe miệng người đàn ông nổi lên ý cười quái gở: “Cô là người của nhà họ Lục?”
“Tôi…” Cô nghẹn lời.
Trong lúc nhất thời, cô không biết làm thế nào để giải thích về mối quan hệ với Lục Kiến Nghi.
Đúng lúc này, một giọng nói lanh lảnh từ cách đó không xa truyền đến: “Cô ấy là em dâu rẻ tiền của em, tên là Hoa Hiền Phương.”
Giọng điệu giễu cợt thường ngày, sắc bén, không cần nhìn cũng biết đó là cô chị chồng kiêu ngạo.
Cô ta lắc eo thon, đi đến bên người đàn ông, mở rộng vòng tay ôm lấy cổ anh, chủ động dâng lên đôi môi đỏ mọng.
Người đàn ông hôn lại cô, trìu mến, dịu dàng và tận tâm, như thể cô ta là người duy nhất ở trước mặt anh lúc này.
Hoa Hiền Phương hoảng sợ lùi lại, mở to mắt, cảm như có sấm sét từ trên trời giáng xuống, mãnh liệt đánh trúng đỉnh đầu cô, khiến cô trở nên quay cuồng, cả người như bị thiêu đốt.
Anh có phải là Thời Thạch không?
Không phải anh trở về từ cõi âm để cứu cô và giúp cô thoát khỏi biển khổ sao?
Tại sao lại ở bên Lục Kiều Sam?
Lông mày cô cau lại, miệng nhẹ nhàng hít vào, dây thần kinh nào đó trong cơ thể cô đau đớn đến mức cô phải bám chặt vào thân cây bên cạnh, dùng tay đè chặt ngực, tránh cho mình vì ngạt thở mà ngã xuống.
“Cô đứng ngốc ở đây làm gì vậy?”
Lục Kiến Nghi lướt tới như một cơn gió, nắm lấy cánh tay cô, muốn kéo cô đi.
Anh nhìn thấy cô từ xa, đứng bên cạnh như bóng đèn điện, chẳng có chút biết điều nào.
Anh dùng sức quá mạnh, cơn chóng mặt dữ dội ập đến khiến cô không thể đứng vững, loạng choạng ngã vào vòng tay anh.
“Kiến Nghi, cô vợ rẻ tiền của em cũng muốn được âu yếm à?” Lục Kiều Sam nở nụ cười mỉa mai.
Hoa Hiền Phương không có tâm trí nào để ý tới cô ta, ánh mắt rơi vào trên cỏ, trên đó rõ ràng phản chiếu bóng người đàn ông, giống như bức tranh bị vẩy mực.
Ma không có bóng, anh là người, không phải ma!
“Tôi không biết có khách đến nhà.” Giọng nói của cô yếu ớt vang lên, giống như một tiếng thở dài nghẹn ngào của một người sắp chết.
“Anh ấy là Tần Nhân Thiên, chồng chưa cưới của Kiều Sam.” Lục Kiến Nghi nhẹ giọng nói.
Hoa Hiền Phương đột nhiên run lên, cảm thấy sức lực như bị rút hết, mất mát mãnh liệt giống như dòng điện đen kịt lao tới, cô lần lượt bị kéo vào vòng xoáy tuyệt vọng.
Anh ta không phải Thời Thạch, chỉ là một người giống hệt anh ấy?
Là cô nhận nhầm rồi đúng không?
“Xin lỗi đã quấy rầy.” Cô lẩm bẩm, như thể đang nói với chính mình.
Trước mắt cô biến thành màu đen, chỉ còn lại chút sức lực cuối cùng, cô nhất định phải rời khỏi đây trước khi ngã xuống.
Hy vọng cùng thất vọng, chỉ cách nhau một ranh giới mỏng manh giữa thiên đường và địa ngục.
Vừa rồi, cô kích động, cao hứng, như bay lên mây vậy.
Bây giờ, cô bị đạp một cước, giống như vật rơi tự do, chìm xuống vực sâu.
Cú rơi mạnh mẽ không chỉ khiến cô tan nát cả thể xác mà còn khiến cô như hồn phi phách tán.
Miễn cưỡng đứng thẳng dậy, cô lảo đảo đi về phía trước hai bước, đầu gối run lên, mỗi bước đi đều như đạp trong bùn đất. Đột nhiên, mắt cá chân của cô mềm nhũn, khuỵu một cái, Lục Kiến Nghi nhanh tay đỡ lấy cô.
“Đồ vô dụng.” Anh cho rằng cô đã không ăn gì trong một ngày cho nên mệt lả, liền vội vàng bế ngang cô lên.
Trở vào trong nhà, người giúp việc đến thông báo rằng bữa tối đã sẵn sàng.
Cô không có cảm giác thèm ăn, bụng trống rỗng, cả ngày không ăn được một hạt cơm, nhưng cô chẳng ăn gì cả, trong tâm trí cô cứ quẩn quanh trong ký ức ngày xưa.
Lòng nàng luôn như núi dời biển lấp, như ngựa phi nước đại, khó mà nguôi ngoai.
Người đàn ông ngồi đối diện thật giống Thời Thạch, trên đời thật sự có thể có hai người giống hệt nhau như vậy sao?
Nhìn thấy cô và từng hạt từng hạt cơm đến bên miệng, Lục Kiến Nghi có chút khó chịu, gọi giúp việc lấy một cái bát lớn, đựng đầy cơm, lại gắp chút thức ăn rồi đặt trước mặt cô: “Không ăn xong thì không cho phép rời khỏi phòng ăn.”
Cô giật mình sợ hãi, những suy nghĩ miên man lập tức bị kéo lại.
“Tôi không ăn được nhiều thế.”
“Nhất định phải ăn đi. Cảm giác chẳng khác nào cây đậu cô ve.” Đôi mắt hoa đào của Lục Kiến Nghi trợn to với vẻ hung ác.
Cô cạn lời, thực sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Trước mặt nhiều người, lại miêu tả cô một cách trắng trợn như vậy, thật sự không cố kỵ chút nào sao?
“Súp bồ câu là bổ nhất. Tôi muốn uống thêm súp. Ăn nhiều cơm như vậy rồi, tôi không thể uống canh nữa.” Cô nhỏ nhẹ giải thích.
“Uống ngay lập tức.” Anh ngang ngược ra lệnh.
Lần sau nếu còn dáng vẻ yếu đuối đến sắp té xỉu nữa, sẽ trực tiếp ném vào chuồng heo vỗ béo.
Bà Lục nhìn con trai, dưới cái nhìn của bà, con trai đang muốn Hoa Hiền Phương mang thai sớm một chút.
Người phụ nữ bồi bổ cơ thể tốt mới dễ thụ thai.
Vì vậy, bà ta không nói nhiều, mà vui vẻ cười nói với cậu con rể tương lai: “Nhân Thiên, ăn nhiều vào, bữa cơm gia đình thôi, đừng khách sáo.”
“Cảm ơn mẹ.” Tần Nhân Thiên cười nhẹ, lén lút liếc nhìn Hoa Hiền Phương một cái.
Trong vườn, cô nói năng lộn xộn, không biết mình đang nói gì, anh còn tưởng rằng nghĩ đầu óc cô có vấn đề chứ.
Bây giờ xem ra rất bình thường.
“Như Sâm, món thịt lợn chua ngọt yêu thích của anh.” Lục Kiều Sam gắp cho anh một miếng thịt.
Trái tim Hoa Hiền Phương co thắt lại một cái
Thời Thạch cũng thích ăn món thịt lợn chua ngọt, nhất là món cô làm.
Chẳng lẽ lại là một sự trùng hợp khác?