Chương : Muốn tôi dịu dàng một chút à.
Anh nâng chân lên, hung hăng dẫm lên người anh Lang.
Thân thủ của anh còn cao hơn cả Finn.
Anh Lang giống như heo bị chọc tiết, kêu gào thảm thiết, thanh âm vang vọng toàn bộ sân thượng.
Lục Kiến Nghi dữ dằn đạp một cước, gã còn không kêu nỗi, đau đến trợn mắt, ngất đi.
Hoa Hiền Phương nhìn mà sợ đến mất hồn mất vía.
Đám đàn em bị dọa đến tiểu cả ra quần, quỳ xuống dập đầu xin tha: “Đây đều là ý của anh Lang, không liên quan đến chúng tôi.”
“Xử lý.” Lục Kiến Nghi để lại một câu, dẫn cô đi ra ngoài.
Finn gật đầu, nhếch miệng nở một nụ cười nham hiểm.
Anh ta có biến pháp để bọn chúng sống không bằng chết.
Trở lại trong xe, anh cởi áo khoác ném cho cô: “Sau này không được sự cho phép của tôi, không được ra ngoài một mình.” Anh ban bố lệnh cấm.
Cái người phụ nữ ngu xuẩn này lại muốn nhảy lầu, một chút năng lực tự vệ cũng không có.
Hoa Hiền Phương không nói gì, ở nhà họ Lục, cô vốn không có tự do.
“Cảm ơn anh đến cứu tôi.”
Cho dù thế nào, anh đã cứu cô một mạng, không thì các cơ thể này của cô sẽ bị tàn phá rồi.
“Tôi là vì mặt mũi của nhà họ Lục, chứ không phải vì cô.” Anh nói từng chữ lạnh lùng, không mang theo một tia tình cảm nào.
“Tôi biết.” Cô mấp máy môi, trên mặt nổi lên một ý cười thê lương.
Trong mắt anh, cô chính là một con rệp đáng ghét, nếu như không phải treo cái danh của anh lên thì cho dù có phơi thây đầu đường, anh cũng không có một chút thương tâm nào.
“Coi như tự biết lấy mình đấy.” Anh cười nhạo một tiếng, giọng không phải khen, mà là khinh miệt.
Cô hướng mặt ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ hèn mọn mà quật cường chiếu lên màn kính pha lê: “Thật ra anh không cần cứu tôi, tôi chết rồi sẽ không có ai chọc giận hay làm phiền anh.”
Nơi hẻo lánh nào đó trong lòng Lục Kiến Nghi không hiểu sao bị va chạm một chút.
Thấy bóng dáng tuyệt vọng của cô đứng trên lan can, trong lòng anh như có một loại tình cảm không nắm bắt được, giống như là sợ hãi, hoặc gì đó khác, nhưng chỉ trong một nháy mắt liền biến mất, anh chưa kịp nghiệm ra.
Lúc này cũng không muốn nghĩ lại.
Cô đối với anh chỉ là râu ria, không quan trọng, ngoại trừ phiền chán, chính là căm hận.
“Chết thì có lợi cho cô quá, tôi thích thấy cô sống không bằng chết hơn.”
“Chỉ mong anh có thể có được điều mong muốn.” Giọng nói cô chậm rì rì như đang khiêu khích.
Anh có chút run lên, ánh mắt biến sắc cực kỳ âm u: “Cô không cần mong đợi, tôi sẽ có một chút nhân từ.”
“Trước giờ đều không mong chờ gì.” Cô nhún vai, giọng điệu đột nhiên trở nên rất nhẹ, giống như đang đùa cợt anh.
Một tia hung ác xẹt qua đáy mắt anh, anh đột nhiên nghiêng người, ngậm lấy môi cô, dùng sức mút vào, đau đến lông mày cô nhăn lại, cơ thể lập tức cứng như đá.
Mỗi khi anh trừng phạt, cô đều có phản ứng như thế.
Giống như là sợ hãi, cũng giống như im lặng phản kháng.
“Tôi xem cái gai này còn nhọn được bao lâu.”
Cô xấu hổ mà giận dữ, hai tay say lưng siết chặt thành nắm đấm, cơ thể dần cứng ngắc, chẳng khác nào tảng đá.
Anh nhận ra rằng bất cứ khi nào cô có phản ứng này, ham muốn chinh phục của anh sẽ được khơi dậy.
Đúng lúc này, chuông điện thoại đột ngột vang lên làm gián đoạn bầu không khí kích thích.
Cô cứ như được cứu sống sau tai nạn, đẩy anh ra, lấy điện thoại.
Là Quách Ly Ly gọi tới.
Bây giờ cô mới nhớ ra là cô ấy còn ở quán karaoke.
“Hiền Phương, cô vẫn ổn chứ, tôi bị tiêu chảy nên ra ngoài mua một hộp men vi sinh, khi quay lại thì nghe nói trong phòng bao xảy ra chuyện. Cô đang ở đâu? Có không bị thương không?” Quách Ly Ly giả vờ lo lắng hỏi.
“Không sao đâu. Cũng may là cô đưa cho tôi thuốc xịt hơi cay. Tôi đã về rồi. Cô cũng nên về nhanh đi. Trên đường đi phải cẩn thận.”
Khi cô nghe thấy Quách Ly Ly không sao, trong lòng liền nhẹ nhõm hẳn.
“Thực sự là mất hứng. Rõ ràng là ra ngoài chơi mà gặp phải bọn xấu này quấy rối. Bây giờ luật pháp và trật tự thực sự càng ngày càng trở nên tồi tệ.” Quách Ly Ly chuyển sang giọng điệu tức giận để tránh sự nghi ngờ của cô.
“Ừ, nghĩ lại là thấy sợ. Khi gọi xe nhớ chụp biển số gửi cho tôi, miễn cho gặp phải tài xế có dã tâm.” Hoa Hiền Phương khuyên nhủ, không chút nghi ngờ Quách Ly Ly.
Trong thâm tâm cô, Quách Ly Ly là người đơn giản, thẳng thắn và tốt bụng, cô chưa bao giờ nghĩ rằng cô ấy sẽ lừa dối mình.
Trở lại nhà họ Lục, Lục Kiến Nghi lộ vẻ không được thỏa mãn, liền đi vào phòng tắm đi tắm.
Hoa Hiền Phương cũng đi vào phòng tắm của mình.
Lục Kiến Nghi chê cô bẩn nên mỗi người đều có phòng tắm riêng.
Sau khi tắm rửa xong, xếp chăn mền dưới đất ngăn ngắn, cô không trả áo khoác cho anh mà treo trong phòng giữ đồ của mình, bởi vì cô mặc bẩn rồi, anh chắc chắn không muốn lấy lại: “Ngày mai tôi chụp lên mạng đi bán.”
Anh cất giọng đùa cợt, ghét nhất là loại phụ nữ ham tiền: “Nhớ kỹ trả phí.”
“Biết rồi, Lục lột da!” Ba chữ phía sau cô nói cực kỳ nhỏ, gần như thì thầm.
Nhưng căn phòng rất yên tĩnh, tai Lục Kiến Nghi rất thình nên vẫn nghe thấy.
“Giỏi thì lặp lại lần nữa.”
“Không có gan, đàn ông mới gan dạ, tôi là phụ nữ.” Cô kéo chăn lên che đầu, giống như ốc sên chui vào trong vỏ của mình.
“Cô muốn đồ của tôi đúng không?” Ánh mắt thâm thúy của anh dưới ánh đèn ngủ nhàn nhạt lộ ra thú tính.
“Không muốn nổi, đắt giá quá.” Giọng nói rầu rầu của cô từ trong chăn phát ra.
“Cô cũng chẳng có tư cách muốn.” Anh hừ nhẹ một tiếng, gần như thô bạo xốc chăn mền của cô lên: “Về sau nói chuyện với tôi, nhất định phải lộ đầu ra, nếu không thì vĩnh viễn đừng lộ ra.”
Trong giọng nói tràn đầy uy hiếp, dường như chỉ cần cô co rúm người lại sẽ bị anh bẻ gãy.
“Tôi thử bói cho anh, biết anh thiếu cái gì không?” Cô nhìn thẳng anh, dáng vẻ mang theo sự khiêu khích.
“Thiếu cái gì?” Anh có hơi nheo mắt lại, chỉ lộ ra một đôi mắt lạnh đen nhánh, nhìn cực kỳ sắc bén, dường như chỉ cần cô nói nhầm là sẽ chết.
Nhưng dã tính của cô đã phát ra thì liền có một loại dũng khí không sợ chết: “Bát tự anh thiếu sự dịu dàng, ngũ hành thiếu phúc hậu.”
Hai hàng lông mày rậm đẹp đẽ của anh nhếch lên, sự giận dữ trên gương mặt lại bị vẻ xảo trá thu lại: “Cô hi vọng tôi dịu dàng một chút sao?”
“Yêu cầu xa vời quá à?” Cô dùng giọng điệu tự giễu nói.
“Là nằm mơ!” Anh hung ác nhếch miệng, lật người cô lại…