Chương : Lục Kiến Nghi muốn ly hôn?.
Hứa Nhã Thanh vô cùng chấn động: “Hôm qua hai người cãi nhau sao? Lục Kiến Nghi muốn ly hôn sao?”
“Không phải, chuyện có chút phức tạp, chị họ tôi Hoa Mộng Lan trở về rồi.”
Cô nói rất nhỏ: “Cô ta muốn thay tôi, đang gây sự với nhà tôi.”
“Cô ta nói đổi là đổi, cũng quá coi trọng mình rồi. Quyền quyết định chuyện này không nằm trong tay nhà họ Hoa các cô, mà là trong tay nhà họ Lục.” Hứa Nhã Thanh nói.
“Nhưng bác gái tôi lại không nghĩ như vậy, tục ngữ có câu, nhân tài gặp lính, có lý cũng không thể nói rõ được. Thật ra chị họ Hoa Mộng Lan của tôi không hề xảy ra chuyện gì, chị ta chỉ muốn đào hôn mà thôi. Có người đưa cho chị ta những bức ảnh hồi trước cực kỳ xấu của Lục Kiến Nghi, chị ta bị dọa sợ, không muốn gả, cho nên mới trốn. Hai ngày trước chị ta đến thành phố Long Minh chơi, có lẽ là thấy được một số tin tức của Lục Kiến Nghi, phát hiện anh ấy rất đẹp trai, cho nên hối hận.” Hoa Hiền Phương có chút tức giận nói.
“Đây được gọi là tự lấy đá đập vào chân mình.”
Hứa Nhã Thanh cười chế giễu, sờ cằm: “Lục Kiến Nghi xấu lúc nào chứ?”
Hoa Hiền Phương nhận ra mình lỡ lời, nhanh chóng mím môi lại.
Trước khi Lục Kiến Nghi về nước đã làm phẫu thuật, chắc chắn Hứa Nhã Thanh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ chưa phẫu thuật của anh.
“Có lẽ là đã photoshop qua, cố ý khiến anh ấy xấu đi.” Cô nhanh trí giải thích.
“Ai làm như vậy chứ?” Hứa Nhã Thanh nhướng mày.
“Không biết, có điều đây không phải là trọng điểm.” Cô lấy thìa ngoáy bát canh, một chút buồn bã dần dần hiện lên trên gương mặt cô.
“Trọng điểm là cô và Lục Kiến Nghi cãi nhau rồi, Lục Kiến Nghi đồng ý đổi, đúng không?” Hứa Nhã Thanh nói phát đúng luôn.
Cô não nề thở dài: “Chúng tôi xảy ra một chút hiểu nhầm.”
“Cô kể hết mọi chuyện cho tôi, tôi mới giúp được cô.” Hứa Nhã Thanh nói.
“Chính là anh ấy hiểu nhầm tôi muốn đổi lại với Hoa Mộng Lan, còn thương lượng xong với bác gái rồi, cho nên mới đặc biệt tức giận.” Cô miêu tả lại, tránh nặng nói nhẹ.
Cô biết, tối hôm qua Lục Kiến Nghi phát cuồng như vậy, là vì cô khiêu chiến sự tôn nghiêm vô cùng cao của anh, đánh bại sự kiêu ngạo của anh. Anh là nam thần trên cao, sao có thể chỉ đáng sáu mươi tỷ chứ?
Hơn nữa, nếu như muốn đổi lại, cũng phải được anh nói, nhà họ Hoa không có tư cách, cô càng không có tư cách.
Hứa Nhã Thanh khẽ liếc nhìn cô, anh mắt tinh tế tràn đầy ẩn ý: “Vừa nhìn là thấy cô không muốn ly hôn, thích Lục Kiến Nghi rồi à?”
“Không phải là nguyên nhân tình cảm, mà vì tôn nghiêm. Người mà chị họ tôi không muốn lấy, thì bảo tôi đi gả thay, bây giờ muốn gả, thì gọi tôi về, để tôi trở thành người đã kết hôn, dựa vào cái gì chứ? Tôi cũng không phải là bia đỡ đạn.” Hoa Hiền Phương thẳng thắn nói.
Hứa Nhã Thanh bật cười, anh ta chính là thích tính cách đơn giản và thẳng thắn của cô.
“Nói rất đúng, chúng ta phải trút cục tức này, không thể để nhà bác cô tùy ý giẫm đạp nên đầu ức hiếp được.”
“Ừ.” Khóe miệng cô nhếch lên, lộ ra một nụ cười.
Hứa Nhã Thanh nhất định là trời sinh đã mang đến vui vẻ, mặc dù tâm trạng cô rất xấu, nhưng sau khi thấy anh ta thì thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi ăn cơm xong, anh ta tạm thời thu giữ cô, dù sao anh ta đã “là gay” rồi, không sợ người ta nói gì, hơn nữa anh ta cũng không ở một mình, còn có em gái Hứa Nhã Phượng nữa.
“Hôm nay yên tâm ở đây đi. Ngày mai tôi giúp cô nghe ngóng động tĩnh của Lục Kiến Nghi, nếu như có hiểu nhầm thì phải giải thích rõ ràng, không thể để người khác nhân cơ hội mà lợi dụng được.”
“Cảm ơn anh, Hứa Nhã Thanh.” Cô vô cùng cảm kích, may mà cô vẫn còn người bạn là anh ta, nếu không tối nay nhất định phải ở đầu đường xó chợ rồi.
Cô tắm rửa xong, lười biếng nằm trên ghế salon. Cô quá mệt rồi, cần phải thư giãn một chút.
Hứa Nhã Thanh pha cho cô một ly cocktail: “Ngày hôm đó sau khi cô rời đi, cũng không có một tin nhắn nào, tôi còn lo cô bởi vì chuyện đó mà không để ý đến tôi nữa.”
“Không phải nói đã xong rồi sao? Tôi đã quên rồi, sau này đừng nhắc đến chuyện đó nữa có được không? Cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì đi.” Cô nghiêm túc nói.
“Được, kết thúc rồi.”
Anh ta cười quyến rũ, uống một ngụm sâm panh, lại nói: “Nếu như cô không gả cho Lục Kiến Nghi, tôi thật sự sẽ lấy cô.”
“Thật ra hôn nhân vẫn là môn đăng hộ đối sẽ tốt hơn, ít ra như vậy thì mọi người đều bình đẳng.” Cô cúi đầu.
Ở nhà họ Lục, cô luôn bị khinh thường, bị giễu cợt, chế nhạo, tôn nghiêm của cô đều tan biến hết.
Chỉ cần kiếm đủ tiền cho Phi, cô sẽ rời đi, không bao giờ bước vào đó một bước, cũng không muốn nhìn thấy Lục Kiến Nghi nữa.
Hứa Nhã Thanh nhìn cô, đôi mắt nâu đen hơi lóe lên: “Người có cách nghĩ như cô rất ít, hầu hết phụ nữ đều muốn gả cho người giàu có.”
Cô nhún vai: “Mỗi người đều có quan điểm hôn nhân và giá trị quan của riêng mình, nhưng đôi khi, tiền quả thật rất quan trọng…”
Cô muốn nói lại thôi, nếu như lúc trước trong nhà có tiền, Phi sẽ được đến Mỹ làm phẫu thuật sớm hơn, không cần phải nằm viện lâu như vậy.
Hứa Nhã Thanh cho rằng cô đang nghĩ đến chuyện của Lục Kiến Nghi, nên vỗ vai an ủi cô: “Chỉ cần giải thích rõ ràng là được rồi, Lục Kiến Nghi sẽ không ly hôn đâu. Tôi không cần đoán cũng biết, cô nhất định tốt hơn Hoa Mộng Lan.”
Cô lắc đầu: “Không, tôi không tốt bằng chị họ tôi. Chị ta từ nhỏ đã được nuôi dưỡng theo tiêu chuẩn của con dâu nhà giàu. Từ khi học mẫu giáo, tiểu học và các cấp trên đều là trường cao quý, biết đàn piano, biết múa ba lê, biết cưỡi ngựa…”
Cô dừng lại một chút, cúi đầu cười: “Tôi từ nhỏ đã được nuôi thả, những thứ tiểu thư khuê các đó, tôi đều không biết.”
“Cô nói những ưu điểm đó, trong nhà giàu giống như không có ưu điểm vậy, mọi người đều giống nhau, giống như được đúc từ một lò ra vậy. Phụ nữ có thể thu hút được đàn ông, quan trọng nhất chính là không giống với nhóm đông.”
Hứa Nhã Thanh chậm rãi nói: “Mặc dù số lần cô ra vào giới hào môn không nhiều, nhưng mỗi lần đến đều sẽ thu hút ánh nhìn của mọi người, khiến những thứ khác đều không có màu sắc.”
Hoa Hiền Phương chưa từng cho là như vậy, cô vẫn luôn cho rằng mình là một người bình thường đến không thể bình thường hơn, phổ thông đến không thể phổ thông hơn, gương mặt bình thường, thân thể bình thường, trang điểm càng không cần phải nói đến.
“Bọn họ chú ý đến tôi, là bởi vì tôi không phải người trong vòng, không hợp với bọn họ. Trong lòng bọn họ đều nghĩ về việc có nên đuổi một kẻ lạc loài như tôi ra khỏi đấy không.”
Hứa Nhã Thanh thở dài, cô vậy mà lại không phát hiện ra vẻ đẹp của mình.
Vẻ đẹp của một người phụ nữ không nằm ở vẻ ngoài tinh xảo, mà là ở khí chất khác thường.
“Cô phải có tự tin vào chính mình.”
Hoa Hiền Phương cười, dù sao cho dù cô đẹp hay xấu, trong mắt Lục Kiến Nghi, đều là một con bọ, không thể lật thân được.
Sáng sớm hôm sau, cô nhận được điện thoại “thị uy” của bác gái, bọn họ đã đặt vé ngày mai đến thành phố Long Minh, tìm người nhà họ Lục để “bàn bạc”.
Cô không muốn đổi cũng phải đổi, bọn họ tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.
“Hiểu Phương, cô tốt nhất nên chuẩn bị ly hôn đi, Mộng Lan nhà chúng tôi mới là tiêu chuẩn con dâu nhà họ Lục, cô chỉ là một vật thay thế, đừng nghĩ sẽ chiếm được.” Bác gái vẫn luôn thích la lối om sòm.