Những ngày tết ở quê rất nhộn nhịp, từ người già đến trẻ em đều háo hức được mặc áo mới xúng xính dắt tay đi tung tăng trên con đường làng thật yên bình mà người thành phố khó có được những giây phút linh thiêng khi trời đất giao hoà.Vì gia đình của Nhã Uyên có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn nếu không muốn nói là quá nghèo nên những năm trước đây ngày đầu năm chỉ dám đi đến nhà ông bà nội rồi ông bà ngoại chúc tuổi cho đúng truyền thống ngày tết rồi lại kéo nhau về nhà có gì ăn lấy.
Nhưng năm nay có anh Tuấn Khải đi chúc tết cùng mà dáng vẻ của người có tiền như anh thì đặc biệt thu hút sự quan tâm của hai bên nội ngoại nên cả gia đình Nhã Uyên được mời ở lại ăn cỗ.
Vì vậy, mà đến trưa thì anh Tuấn Khải đã rất vinh quang say ngoắc cần câu vì ở quê các bác toàn uống rượu nếp nồng độ cồn cao mà anh lại phận cháu rể nên không dám từ chối rượu mời của bất kì ai.
Khi Tuấn Khải được ba vợ và vợ đưa về tới nhà thì anh chẳng còn biết trời trăng mây gió gì nữa nên nằm vật ra giường, miệng không ngừng lè nhè nói năng lung tung đã vậy lại còn ói nhiệt tình nữa khiến Nhã Uyên phải chạy ngược chạy xuôi lấy nước ấm lau người cho anh rồi còn thay cả quần áo cho anh nữa.
Sau một giờ cô vật lộn với anh thì anh cũng đã chịu nằm yên trên giường mà ngủ, cuối cùng Nhã Uyên cũng thở phào nhẹ nhõm rời khỏi phòng mà tắm rửa sau đó nấu một nồi cháo gà cho cả nhà.
Khoảng mười một giờ khi mọi người trong nhà đã ngủ say thì con ma men Tuấn Khải lồm cồm ngồi dậy lắc lắc đầu cho bản thân tỉnh táo sau đó anh mới nhận ra mình đang ở nhà ba mẹ vợ, mà Nhã Uyên căn bản ngủ không sâu nên khi anh ngồi dậy thì cô cũng dậy theo cất giọng còn ngái ngủ nói:
- Anh thấy trong người thế nào? Có đau đầu hay khó chịu ở đâu không? Mới sáng mùng một mà anh đã say bí tỉ rồi....!anh không còn hình tượng tổng giám đốc nghiêm nghị và khó nết nữa rồi.
Tuấn Khải không biết mình bị gì mà lúc này lại rất thích nghe giọng nói càm ràm của Nhã Uyên nên cứ ngồi nhoẻn miệng cười rồi chồm qua ôm Nhã Uyên vào lòng mình rồi nói:.
Đam Mỹ Sắc
- Mùng một mà sao vợ anh lại nói nhiều như vâỵ chứ? Kiểu này trong năm nay hai lỗ tai của anh sẽ không thể nghỉ ngơi khi mà giọng oanh vàng của em cứ quanh quẩn bên tai anh này.
Nhã Uyên lấy tay muốn đẩy anh ra nhưng anh lại càng ôm cô chặt hơn mặt còn dày biến thái nói:
- Nhưng vợ anh thì anh phải ôm chặt nên em đừng có phản kháng vô ích....à mà em chưa lì xì cho anh đâu đấy nên bây giờ chúng ta sẽ cùng lì xì cho nhau để công bằng em thấy ý kiến này của anh được không vợ?
Nhã Uyên vẫn đang còn lơ mơ nghĩ không biết nay miệng của anh Tuấn Khải có bôi mỡ không mà câu trước câu sau câu nào cũng gọi vợ ngọt sớt nên cố tình nói:
- Nay anh bị thần men nhập hay sao mà ăn nói lung ta lung tung vậy? Anh mau thả em ra để em đi xuống bếp mang lên cho anh bát cháo gà chứ hồi chiều anh đã ói ra hết sạch rồi còn đâu.
Với lại miệng anh toàn mùi rượu em thấy hơi khó chịu....!anh mau buông em ra trước đã.
- Nhưng chẳng phải nhờ có rượu mà hai chúng ta mới tìm được đối phương quá là phù hợp khi lăn lộn trên giường sao? Thôi bây giờ em lì xì cho anh trước đi nếu anh thoả mãn thì anh sẽ thả em ra để...!
- Được thôi....anh không thả em ra thì em cũng chẳng cần nữa vì em đã no bụng chỉ là anh sẽ bị đói thôi.
Đôi mắt của anh Tuấn Khải sáng lên và giọng cũng khàn đục nói:
- Nếu em đã no thì anh ăn em là được.
Khi lời nói của anh vừa kết thúc thì móng vuốt của anh cũng được đưa vào trong áo của Nhã Uyên mà sờ mó vào đôi gò bồng căng tròn của cô mà vì đêm đi ngủ cô không mặc áo lót càng làm cho tay anh tha hồ xa nắn nhào nặn, Nhã Uyên vội đẩy mạnh anh ra nhưng chẳng biết lúc này anh còn say rượu không mà lại giống như một con bạch tuộc mè nheo đưa cả tay và chân ôm quặp lấy cô.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì ngoài cửa phòng có tiếng gõ nên anh Tuấn Khải vội buông tha cho Nhã Uyên ngồi thẳng lưng như một đứa trẻ ngoan.
Nhã Uyên nhân cơ hội chạy tọt ra ngoài mở cửa phòng thì thấy mẹ mình trên tay bưng một khay thức ăn nói:
- Mẹ lo con rể khi tỉnh dậy sẽ bị đói nên mang cháo và ly nước ấm để lát con giúp chồng con ăn uống vào chứ để đầu năm đầu tháng mà ốm là không hay đâu.
Nhã Uyên đưa tay nhận lấy khay từ mẹ cười hì hì nói nhỏ:
- Chồng của con khoẻ như trâu không ốm được đâu mẹ à....thay mặt anh Tuấn Khải con cám ơn mẹ nha, thôi cũng muộn rồi mẹ cũng mau đi ngủ đi ạ..