Nhã Uyên nằn trên giường một lúc cũng vẫn không thể ngủ được nên cô ngồi dậy rời giường đi vòng vòng trong phòng, khi cô đứng trước tủ quần áo của anh thì lại tò mò mở ra xem.Trong tủ có một ngăn kéo nhỏ mà chưa bao giờ cô chạm vào nhưng lúc này tâm trạng không vui nên tính tò mò lại trỗi dậy Nhã Uyên lấy hết can đảm thử mở xem có được không? Khi ngăn kéo được mở ra thì có rất nhiều hình chụp của anh Tuấn Khải và bà chị Thanh Mai khi hai người họ còn trẻ mà theo suy đoán của cô có lẽ là khi ấy cả hai đang học đại học.
Tất cả những tấm hình đều được chụp rất đẹp và nghệ thuật mà hai người họ cũng phối hợp rất ăn ý nên Nhã Uyên cầm từng tấm hình lên xem và cô có thể thông qua tấm hình nhìn rõ ánh mắt si mê của anh khi nhìn chị ta.
Cô tự trách bản thân vì ngay từ khi bước chân vào căn phòng của anh thì anh đã ra lệnh Nhã Uyên không được động vào bất kì đồ vật có trong phòng và chính vì sự tò mò đã trở thành những đòn roi chí mạng vụt vào trái tim nhỏ bé của cô.
Bỗng cửa phòng bất ngờ bị mở ra và anh Tuấn Khải đi vào khiến Nhã Uyên lúng túng đứng dậy và tay cô đã run run làm rớt chỗ hình cô đang xem, anh tiến lại gần cô với hai mắt đỏ ngầu như có lửa sẽ làm bùng cháy thiêu đốt cả cơ thể của Nhã Uyên.
Vì quá lo anh sẽ trách móc cô tại sao lại tự ý lục đồ của anh nên Nhã Uyên đã làm rớt hết hình xuống đất mà chính cô cũng không để ý và tiếng quát tức giận của anh Tuấn Khải vang lên trong căn phòng lặng thinh không một tiếng động giống như sấm chớp xé bầu trời đêm yên tĩnh:
- Tại sao giờ này còn chưa ngủ mà còn lục lọi đồ của tôi?...Nếu như em đã phạm vào điều cấm kị của tôi thì đừng trách sao tôi làm càn.
Tuấn Khải nói xong bế thốc Nhã Uyên vác trên vai tiến về phía giường ném mạnh cô xuống chiếc giường ngủ lớn khiến cho cả cơ thể cô bị lẩy lên, khi cô đang còn lơ mơ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra giữa hai người họ thì anh Tuấn Khải đã cởi xong quần áo của mình đồng thời anh nhanh chóng áp cơ thể lực lưỡng của mình đè nên cơ thể mỏng manh đang run lên vì sợ hãi của Nhã Uyên.
Anh không một động tác thừa đưa tay xé toạc cái váy ngủ bảo thủ của Nhã Uyên xuống đất rồi ra sức dùng cái lưỡi không xương của mình hết hôn môi rồi di chuyển khắp cơ thể của Nhã Uyên giống như một con.
Cho dù Nhã Uyên có phản kháng không để anh làm bừa trên cơ thể của mình nhưng rõ ràng sức lực của cô không thể nào so sánh được với anh nên sau mười phút từ chối và vật lộn với anh thì cô đã đầu hàng chịu thua.
Nhã Uyên nằm ngày đơ mặc kệ cho anh Tuấn Khải phát tit trên cơ thể mình, cô để cho anh muốn lấy gì thì lấy miễn sao anh mau chóng thoả mãn để có thể rời khỏi cơ thể đang rất đau nhức của mình.
Sau hai lần đòi hỏi của anh đã khiến Nhã Uyên mệt mỏi không mở mắt ra mà những giọt nước mắt mặn chát đang lăn dài trên má của cô, Tuấn Khải cũng đã nhìn thấy cô khóc nhưng anh rời giường lấy quần áo của anh mặc vào rồi lấy bóp tiền rút ra một cái thẻ ngân hàng đặt vào tay Nhã Uyên giọng mỉa mai nói:
- Có cô gái nào được giá như em không? Trong ba giờ đồng hồ lăn lộn cùng tôi trên giường thì sẽ được một thẻ ngân hàng hai trăm triệu và mật khẩu của tài khoản này là ngày cưới của hai chúng ta....
Nhã Uyên chồm dậy với đại cái áo khoác ngoài của váy ngủ mặc vào người rồi cầm thẻ ngân hàng ném thẳng vào người của anh Tuấn Khải nói to:
- Tôi không cần tiền của anh....anh cũng dơ bẩn như tiền của anh vậy.
Tuấn Khải bị Nhã Uyên sỉ nhục giận quá mất khôn đã vung tay tát lên má của Nhã Uyên khá mạnh rồi anh gằn giọng tức giận nói:
- Tôi không cho phép cô sỉ nhục tôi...rõ ràng người sai là cô thì cô lấy cớ gì mà nói về tôi như vây? Rõ là nghèo mà còn thích sĩ diện....cô nên nhớ cô chỉ là vợ trên hợp đồng của tôi thôi và tôi cũng đã rất sòng phẳng phân rõ ràng công tư phân mình ái tình dút khoát chỉ vậy thôi.
Nếu cô không ở được nữa thì biến cho khuất mắt tôi còn mẹ của tôi, tôi ắt sẽ có cách nói cho mẹ hiểu và mẹ cũng sẽ không làm phiền cô.
Tuấn Khải nói xong một lèo thì rời đi trong bực tức mà trước khi đi anh còn khoá cửa phòng rất mạnh khiến cho Nhã Uyên giật mình trơ mắt nhìn anh rời đi, khi cô đi đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới thì chỉ thấy làn khói xe của anh mà thôi.Trong đêm tối tĩnh mịch cô cứ đứng nhìn xa xăm lên bầu trời rộng lớn nơi có những vì sao sáng lấp lánh mà trong lòng rối như tơ vò, Nhã Uyên đến tủ đầu giường mở ra lấy một tập hồ sơ trong đó có bản hợp đồng hôn nhân và cả tờ đơn ly hôn mà trong đêm tân hôn anh đã đưa sẵn cho và bây giờ cô sẽ chỉ đặt bút xuống kí nữa thôi.
- ----
Tác giả xin nhận gạch đá chap này ạ..