Chương
Nguyễn Khánh Linh bị anh trừng mắt một cách kỳ lạ thì tỏ ra hậm hực.
Được thôi, cô biết trước đây cô cứ gán ghép hai người, nhưng đó không phải là vì cô còn chưa biết con người thật của Hà Thanh sao?
Hơn nữa…
Ánh nhìn của Nguyễn Khánh Linh lại chuyển sang người phụ nữ đứng đó không xa, cô mím môi.
Ai bảo bề ngoài của người phụ nữ này lại dễ lừa người như vậy.
Nhìn bên ngoài thì có vẻ như con của một nhà quyền quý, không hề giống một người bội tình bạc nghĩa.
“Bữa sáng muốn ăn gì?”
Phạm Nhật Minh hỏi cô.
Nguyễn Khánh Linh nghĩ một lúc: “Canh gà đi.”
Hai ngày ở Anh, bữa sáng không phải là bánh mì kẹp thì cũng là chân giò hun khói. Cô đã ăn đến phát ngán rồi, muốn thay đổi khẩu vị.
Nghe vậy, Phạm Nhật Minh lập tức đi chuẩn bị, trước khi đi, anh còn nhìn Hà Thanh một cái, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng: “Tôi đi xuống chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô ấy, cô ở đây nói chuyện với cô ấy.”
Hà Thanh rõ ràng có thể hiểu được ẩn ý trong câu nói của Phạm Nhật Minh.bg-ssp-{height:px}
Dường như anh đang cảnh cáo cô ta không được nói lung tung.
Nụ cười trên mặt cô ta có chút miễn cưỡng, nhưng cô ta vẫn cố gắng nở một nụ cười dịu dàng: “Được, anh đi đi, em chăm sóc cho Khánh Linh được.”
Nguyễn Khánh Linh quan trọng với anh như vậy sao? Hay là đối với Phạm Nhật Minh, Hà Thanh là người có tội ác tày trời? Lo lắng rằng cô ta sẽ làm hại đến người của anh?
Hà Thanh nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Phạm Nhật Minh, trong lòng oán hận.
Nguyễn Khánh Linh không chủ động nói chuyện với Hà Thanh.
Suy cho cùng, bây giờ trong lòng cô, Hà Thanh không phải là một bông hoa sen cao quý không thể với tới như trước kia nữa, mà là người đã vứt bỏ Phạm Nhật Minh khi anh rơi vào hoàn cảnh khó khăn.
Cô ta không dịu dàng vô hại như vẻ bề ngoài.
Lúc này, Hà Thanh đã bình tĩnh lại sau những cảm xúc kia.
Cô ta không lên tiếng, nhìn quanh phòng ngủ trước, phát hiện vết tích chỉ có một người ở.