Chương
Ai mà biết được cô chỉ lạnh nhạt đáp một tiếng, đẩy tay của anh ra, tự mình đứng dậy, đi thẳng về phía thang máy.
Phạm Nhật Minh nhìn bàn tay trong không trung của mình, nhíu mày lại.
Anh cảm thấy nghi ngờ, nhưng vẫn nhanh chóng đi theo cô.
Người phụ này bị làm sao vậy? Đột nhiên lại tức giận? Thế nhưng cô không giống như một người hay vô cớ làm loạn, so đo những chuyện nhỏ nhặt.
Phạm Nhật Minh càng ngày càng cảm thấy kỳ quái, anh nhìn Nguyễn Khánh Linh mấy lần, thế nhưng cô không nhìn anh một lần nào, hoàn toàn không để ý đến anh, cô chỉ cúi đầu nghịch điện thoại.
Đột nhiên, điện thoại của Phạm Nhật Minh rung lên.
Là Nguyễn Khánh Linh gửi tin nhắn cho anh M.
Thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngờ, sắc mặt Phạm Nhật Minh không hề biến sắc, sau đó rút điện thoại ra, trả lời.
“Bây giờ tôi đang lái xe, không tiện trả lời tin nhắn, tài liệu anh cứ gửi trực tiếp vào hòm thư của tôi.”
Nói xong, Phạm Nhật Minh liền cúp điện thoại.
Trợ lý ở đầu bên kia điện thoại cảm thấy mờ mịt, không biết Phạm Nhật Minh đang nói cái gì.
Thế nhưng Nguyễn Khánh Linh cũng không nghi ngờ nữa, chỉ đợi tin trả lời từ anh M, cô không biết vì sao, hễ cứ cảm thấy tâm trạng không tốt thì lại muốn tìm người nói chuyện, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại gửi tin nhắn cho anh M.bg-ssp-{height:px}
Nhân lúc tắt điện thoại, Phạm Nhật Minh điều chỉnh âm lượng xuống mức nhỏ nhất, thuận tiện nhìn qua tin nhắn Nguyễn Khánh Linh gửi cho anh.
“Có thể nói chuyện một chút không?”
Đang ở trên xe, đương nhiên anh không thể trả lời tin nhắn của cô. Hai người quay trở về nhà, Nguyễn Khánh Linh không nói lời nào, quay trở về phòng của mình. Lúc này Phạm Nhật Minh mới rút điện thoại ra, trả lời tin nhắn của cô.
“Muốn nói chuyện gì?”
“Nếu như lúc đầu có người đã hứa với anh một chuyện, thế nhưng sau đó anh ta lại nuốt lời hứa, vậy thì phải làm thế nào?”
Chỉ một lúc sau Nguyễn Khánh Linh đã trả lời.
Thế nhưng Phạm Nhật Minh đọc được tin nhắn này thì lại suy nghĩ rất lâu.
Người đã hứa với cô rồi lại nuốt lời không phải là anh đấy chứ? Thế nhưng anh vẫn nghiêm túc trả lời: “Anh ta nuốt lời trong tình huống như thế nào? Cô phải đi tìm hiểu trước, là anh ta tự nguyện, hay là do bị tình thế ép buộc.”
Nguyễn Khánh Linh nghĩ kỹ lại, bố của Hà Thanh qua đời, ông nội của Phạm Nhật Minh lại thân với ông ta như vậy, nên Phạm Nhật Minh giúp cô ta xử lý hậu sự cũng là chuyện hợp lý. Vì vậy, không phải là anh chủ động muốn lại gần Hà Thanh.
Thế là, cô lại trả lời tin nhắn: “Cũng có hơi bị tình thế ép buộc, thế nhưng tôi thấy, phần lớn là do anh ta tự nuốt lời.”
Những gì đã nói với cô trước đây đều không giữ lời.
Nguyễn Khánh Linh bĩu môi, bây giờ cô chỉ cần nghĩ đến hình ảnh Phạm Nhật Minh ôm Hà Thanh, sau đó còn vỗ vai cô ta với dáng vẻ dịu dàng là lòng cô cảm thấy vô cùng khó chịu.