Chương
Nghe vậy, Trung Huy không còn chần chừ và xấu hổ như lần đầu tiên nữa, anh ấy ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Đỗ Nhã, thoải mái cõng cô ta trên lưng, nhanh chóng quay về.
Thật ra lúc này trong lòng Trung Huy đang suy nghĩ một vấn đề.
Tại sao Lâm Đỗ Nhã ăn nhiều như vậy mà cả người vẫn nhẹ như lông hồng chứ?
Chân của Trung Huy bước rất nhanh, đi khoảng nửa tiếng đã về đến biệt thự.
Nhưng mà lúc này trời cũng đã tối.
Lâm Đỗ Nhã vẫn để Trung Huy đi nấu cơm.
Sau khi hai người ăn xong, cô ta lại muốn đi ngâm nước nóng, diện tích suối nước nóng trong biệt thự lớn gần bằng hồ bơi.
Trung Huy cũng không muốn đi.
Anh ấy đang định từ chối thì thấy gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Đỗ Nhã tức giận nói: “Ngày hôm qua rõ ràng là anh đã đồng ý với tôi, sao bây giờ đã đổi ý rồi?”
“… Được rồi.”
Trung Huy rốt cuộc vẫn không chịu nổi cơn giận của người phụ nữ.
Anh ấy chỉ đành gật đầu đồng ý.
Xem ra chỉ có thể để tối mai mới nói chuyện với chủ tịch Phạm được.
Lâm Đỗ Nhã thấy anh ấy bằng lòng thì lại nở nụ cười kéo tay người đàn ông vui vẻ tung tăng đi đến phong thay quần áo: “Vậy mới đúng! Đi, chúng ta đi thay quần áo.”
Phòng thay quần áo rất lớn, bên trong còn có rất nhiều áo choàng sạch, vì lúc trước Lâm Đỗ Nhã đã căn dặn nên có cả áo choàng theo số đo của Trung Huy.
Hai người gần như thay quần áo xong cùng lúc.
Lúc Lâm Đỗ Nhã đi ra thì thấy Trung Huy đang đợi mình, cô ta cười bước đến, lại khoác tay người đàn ông, động tác vô cùng tự nhiên giống như là hai người đã làm động tác này rất lâu rồi.
Trong lòng Trung Huy dâng lên một cảm xúc không nói được thành lời, trong đầu anh ấy hiện lên một giọng nói, anh ấy không nên gần gũi với Lâm Đỗ Nhã như vậy.
Anh ấy vừa mới rút tay về thì đã bị cô gái càng khoác chặt hơn.
Trung Huy vô thức cúi đầu nhìn Lâm Đỗ Nhã.
Lâm Đỗ Nhã cũng nhìn anh ấy, có vẻ rất phóng khoáng nhưng lại không khiến người ta cảm thấy ghét.
Cô ta nói: “Anh lại quên mất à? Mấy ngày này phải nghe theo tôi.”
Nghe vậy Trung Huy đàng hoàng đưa tay ra cho cô ta khoác, nhưng mà trong lòng anh ấy không hề buồn bực vì bị ép buộc, trái lại còn có cảm giác… rất thoải mái, cứ như là quan hệ giữa hai người thật sự vốn là như vậy…
Nhưng mà vừa nghĩ đến điều này thì anh ấy lại vội vàng bỏ tay Lâm Đỗ Nhã ra.
Không phải, nhất định là do anh ấy suy nghĩ nhiều.
Đi đến bên cạnh suối nước nóng, hai người lần lượt đi xuống dưới.
Lâm Đỗ Nhã yên lặng ngâm nước nóng, một lát sau cô ta nhìn thoáng qua Trung Huy nói: “Lại đây.”
Khi người đàn ông đi đến bên cạnh cô ta, cô ta trực tiếp cầm tay của người đàn ông lên đặt lên vai mình, sau đó cô đặt đầu gối lên vai anh:
“Ừm, dễ chịu quá.”
Lâm Đỗ Nhã sảng khoái cảm thán một câu, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.