Chương
Lâm Đỗ Nhã vốn đang buồn ngủ, kết quả bị một túm này của anh làm cho cả người giật nảy lên, cơn buồn ngủ nhanh chóng vơi đi rất nhiều.
Cô ngồi phắt dậy, đầu bị đụng vào cằm của anh đau không chịu được, nước mắt cũng sắp chảy ra.
Cằm của anh làm bằng đá sao? Cứng đến như vậy?
Trung Huy thấy hốc mắt cô đỏ lên, lòng cũng như bị ai nhéo mạnh, vội vàng để máy sấy cuống, có hơi lúng túng ảo não nhìn Lâm Đỗ Nhã, mở miệng nói: “… Thực xin lỗi.”
Phải mất một lúc lâu sau, Lâm Đỗ Nhã mới đỡ đau, cô mắng mình tự mình chuốc lấy cực khổ, nhưng khi nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt lo lắng người kia, cuối cùng vẫn không nổi nóng, nắm lấy tay Trung Huy, tự mình làm mẫu trước cho anh xem.
“Anh cầm lấy một nhúm tóc trước, sấy từ từ, đừng sấy cả đầu tóc cùng lúc, đau chết mất…”
Giọng của Lâm Đỗ Nhã nhỏ xuống dần, lúc này tầm mắt Trung Huy lại đang nhìn bàn tay đang nắm chặt tay mình của cô gái.
Vừa trắng vừa mềm, mặt trên còn sơn màu nhạt, vừa thấy đã biết là được chăm sóc tỉ mỉ.
So với tay anh, hoàn toàn là khác xa như trời với đất.
Có thể nói, sau khi Trung Huy và Lâm Đỗ Nhã ở chung, mới biết thì ra nam và nữ lại khác nhau như vậy, trên người con gái lúc nào cũng có một mùi hương thơm nhàn nhạt, dù chỗ nào trên người thì ôm vào đều có cảm giác mềm mềm, ngay cả bàn tay cũng nhỏ hơn bàn tay anh nhiều như vậy.
…
“Anh ngẩn người gì vậy? Có hiểu hay không?”
Bỗng nhiên giọng của Lâm Đỗ Nhã vang lên cắt ngang suy nghĩ của anh.
“… Ừm.”
Trung Huy không muốn để Lâm Đỗ Nhã nhận ra tâm tư của mình nên vội vàng gật đầu, che dấu vẻ mất tự nhiên trên mặt.
Cũng may Lâm Đỗ Nhã lại nằm xuống, cũng không chú ý vẻ mặt khác thường nào của anh.
Lần này, cuối cùng Trung Huy cũng không sấy trực tiếp như vừa rồi, ít nhiều anh cũng có hiểu được một chút.
May là, lần này cô gái trong ngực không còn kêu đau nữa.
Trung Huy thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Xem ra lần này làm đúng rồi.
Anh tiếp tục cẩn thận sấy tóc cho cô, trong lòng nhịn không được thầm nghĩ.
Hầu hạ con gái đúng là chuyện không hề dễ dàng, anh bỗng nhận ra đánh nhau với người ta còn dễ hơn nhiều…
Đợi khi Trung Huy sấy xong toàn bộ tóc của Lâm Đỗ Nhã, anh rút máy sấy ra, nhìn xuống cô gái trên đùi không biết đã ngủ quên từ khi nào.
Anh lẳng lặng nhìn cô trong chốc lát, ngay cả mình cũng không ý thức được, khóe miệng đang dần cong nhẹ lên.
Đợi khi Lâm Đỗ Nhã lật người lại, lúc này Trung Huy mới như bừng tỉnh, vội vàng đứng lên, cũng bởi vậy mà quấy nhiễu đến giấc ngủ của cô gái.
Lâm Đỗ Nhã bị đánh thức, tâm trạng đang rất kém, trực tiếp đánh một cái lên đùi Trung Huy: “Đừng nhúc nhích!”
Một tát này của cô như đã điểm huyệt Trung Huy vậy, anh không dám nhúc nhích gì nữa.