Chương
Lúc này Phạm Nhật Minh mới dừng động tác của mình lại, nhưng trong mắt vẫn hiện lên vài phần chưa thỏa mãn dục vọng. Cuối cùng anh cũng cài nút cổ áo lần nữa, sau đó ôm cô vào trong ngực, bắt đầu thở dốc từng ngụm.
Tim Nguyễn Khánh Linh đập cực kỳ nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, nhưng cũng không nói gì thêm.
Sau một lúc lâu, Phạm Nhật Minh mới đè dục vọng xuống. Anh ôm lấy cô gái nhỏ trong ngực, hai tay xoa bụng cô. Mang thai chưa lâu nên hiện tại bụng cô vẫn rất bằng phẳng.
Dưới lòng bàn tay anh lúc này đã có một sinh mệnh nhỏ.
Mặc dù Phạm Nhật Minh cực kỳ vui vẻ, nhưng lúc này lại không nhịn được thở dài: “Nhóc con này, còn nằm trong bụng mà đã vướng víu như thế, vậy sau này sinh ra chẳng phải sẽ càng không chấp nhận được à?”
Khoảnh khắc đó, thậm chí anh còn có chút hối hận.
Có con làm gì không biết? Thời gian ở chung của anh và cô bé này sắp bị nhóc con kia cướp hết….
Nguyễn Khánh Linh nghe thấy lời anh nói thì chỉ cảm thấy buồn cười, lớn tuổi vậy rồi mà còn ăn giấm chua của con?
Cô cười nói, hỏi lại: “Anh quên rồi hả? Lúc trước anh còn muốn có con hơn em, vậy mà bây giờ đã nhanh chóng ghét bỏ con mình?”
Phạm Nhật Minh lại ấm ức nhìn bụng của người phụ nữ, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.
Một lúc sau, anh chậm rãi vuốt ve bụng cô, bàn tay ấm áp truyền đến cảm xúc yêu thương. Nguyễn Khánh Linh cảm thấy rất thoải mái, sau đó thả lỏng người nằm trong lòng ngực anh, khẽ nhắm mắt lại.
Bầu không khí trong phòng rất ấm áp, cũng rất bình yên.
Phạm Nhật Minh chợt nói: “Khánh Linh, mặc dù anh bị thương, nhưng cũng không muốn vì vậy mà khiến em bôn ba mệt mỏi đâu.”
Nguyễn Khánh Linh nghe thấy thế, cô cũng biết anh muốn nói đến chuyện Mạch Phong Trần.
Lúc này cô mới tỉnh táo lại, cười cười kéo tay người đàn ông, dịu dàng nói: “Em biết anh đau lòng cho em, nhưng chúng ta là vợ chồng mà… Trước kia anh giúp em nhiều lần như vậy rồi, em cũng muốn làm chút chuyện cho anh, em không muốn lúc nào cũng chỉ có một mình anh bảo vệ em cả, anh hiểu không?”
Phạm Nhật Minh trở tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô: “Anh biết, nhưng anh lo em quá mệt mỏi, hơn nữa bây giờ em còn đang mang thai.”
Nguyễn Khánh Linh cười an ủi anh: “Em có phải gốm sứ đâu mà dễ vỡ như vậy, em và anh rất giống nhau, hai ta đều rất mong đợi cục cưng ra đời, tất nhiên em sẽ cố gắng giữ sức, không làm tổn thương mình và nhóc con đâu anh.”
Mấy câu này của cô cuối cùng cũng thuyết phục được Phạm Nhật Minh. Người đàn ông không phản đối nữa, chẳng qua chỉ nhắc nhở: “Nếu sau này em muốn tiếp tục làm những chuyện này, vậy nhớ nói trước cho anh biết, để anh còn biết đưa em đi, nhớ chưa?”
“Vâng.”
Nguyễn Khánh Linh thấy anh không phản đối nữa thì trong lòng cũng vui mừng.
Cô yên tâm tựa vào trong ngực của người đàn ông, hai người lại bắt đầu nói sang chuyện khác.
Phạm Nhật Minh ôm chặt cô, trong ngực vô cùng cảm động. Anh thật sự cực kỳ may mắn mới cưới được một người phụ nữ như cô.
Sáng ngày hôm sau, Nguyễn Khánh Linh nhận được điện thoại của Mia.
“Bố bị bệnh nhập viện rồi, chị mau tới đây một chuyến đi!”