Chương
Hà Thanh nghiêm mặt, cố giả vờ nghiêm túc vỗ vào đầu cô gái: “Không được kiếm cớ, bắt đầu làm từ bây giờ luôn đi.”
Nói xong, Hà Thanh lại chuyển sang nói chuyện với một nhânn viên khác.
Nguyễn Khánh Linh đứng ở cửa, thấy Hà Thanh xử lý công việc rất hợp lý và khoa học. Hà Thanh giao đi rất nhiều công việc khác nhưng không thấy ai than phiền, kêu cả gì cả.
Thậm chí mọi người còn cười đùa nói chuyện với cô ta.
Tự nhiên Nguyễn Khánh Linh cảm thấy ngưỡng mộ Hà Thanh, ngoại trừ chuyện nhân phẩm của cô ta ra thì năng lực làm việc của cô ta đáng để công nhận, hơn nữa cô ta cũng rất may mắn, đi tới đâu cũng được người khác giúp đỡ.
Cô lại nghĩ lại tình hình của bản thân mình, cô về nước lâu như vậy rồi mà vẫn chưa tìm thấy công việc…
Nguyễn Khánh Linh cảm thấy hơi thất vọng, đứng ngây người nhìn bóng lưng của Hà Thanh.
Thực ra, ngay từ đầu, Hà Thanh đã nhìn thấy bóng người đứng ở cửa. Thấy Nguyễn Khánh Linh cứ đứng đó nhìn nên cô ta nên Hà Thanh bắt đầu thể hiện khả năng của mình. Hà Thanh dụng tâm muốn để cho Nguyễn Khánh Linh thấy rõ, trong hai người ai mới là người xứng với Phạm Nhật Minh hơn.
Sau đó một lát, Nguyễn Khánh Linh xoay người ở trở lại phòng làm việc, tiếp tục ngồi xem tạp chí.
Nhưng lúc này, cô không đọc vào được một chữ nào cả, đầu óc cô rối bời. Lúc nãy ở bên ngoài cô thấy nhân viên gọi Hà Thanh là phó phòng, lại nhìn thấy cô ta phân công công việc cho tất cả mọi người. Tất cả đều liên quan đến mảng sale, bán hàng, vậy là bây giờ Hà Thanh đang làm phó phòng sale của tập đoàn Phạm Thị sao?
Phòng sale cũng nằm trên tầng cao nhất của công ty, được xếp chung một tầng với phòng làm việc của phó tổng giám đốc nên hàng ngày Phạm Nhật Minh vẫn làm việc từ sáng tới chiều với Hà Thanh.
Lại thêm cả khả năng làm việc xuất sắc của cô ta, Phạm Nhật Minh… nhất định rất yêu quý cô ta.bg-ssp-{height:px}
Tự nhiên cô lại nghĩ đến quan hệ của hai người này. Trước mặt cô lại xuất hiện cảnh tượng hôm đó trong bệnh viện, hai người thân mật với nhau như thể xung quanh không có người. Như thể không ai có thể chen chân được vào mối quan hệ của bọn họ.
Cô càng nghĩ thì lại càng cảm thấy đau lòng. Cô thấy mắt mình hơi xót, giống như nước mắt sắp chảy ra vậy.
Nguyễn Khánh Linh quy kết hết mọi chuyện cho việc gặp phải ông biên tập đầu trọc ác ý kia. Nếu như không phải như vậy thì cô cũng không buồn bã đau lòng như thế.
“Thôi bỏ đi, không nghĩ đến những chuyện buồn bã đó nữa.”
Nguyễn Khánh Linh tự vỗ nhẹ vào đầu mình, như muốn bỏ hết những ý nghĩ kia ra khỏi đầu.
Màn đêm thật sự đã buông xuống, Nguyễn Khánh Linh không biết mình đã ngáp bao nhiêu lần. Cô xem điện thoại một lần nữa, bây giờ đã cách thời điểm Phạm Nhật Minh ra ngoài hơn hai tiếng đồng hồ rồi, mà anh vẫn còn chưa quay lại.
Xem ra phó tổng giám đốc cũng thật vất vả.
Trước khi Nguyễn Khánh Linh ngủ thiếp đi, trong đầu cô còn xuất hiện suy nghĩ này.
Sau khi Phạm Nhật Minh quay lại, thấy cô gái nhỏ đang nằm trên ghế sô pha, giống như đã chìm vào giấc ngủ thì anh đứng yên không động đậy.
Trái tim anh hơi run lên, anh bước sang thì thấy cô đang ngủ rất ngon. Trong lòng anh tự nhiên xuất hiện một cảm giác rất thỏa mãn. Anh cũng cảm thấy rất kỳ lại, chẳng lẽ cảm giác đó xuất phát từ việc cô gái kia đang ở bên cạnh anh sao?