Chương
Trong lòng Nguyễn Khánh Linh cũng rất rối rắm, cô nhìn Hồ Phi, mở miệng nhưng lời đồng ý hay từ chối đều không thể thốt ra khỏi miệng.
Đột nhiên, tầm mắt của cô liếc về chỗ xa xa, hình như là Phạm Nhật Minh quay lại rồi.
Con ngươi Nguyễn Khánh Linh hơi lóe lên, cô nói với Hồ Phi: “Em sẽ xem xét lại, đến lúc đó sẽ liên lạc lại cho anh.”
Hồ Phi thấy cô thế này thì cũng đoán được đại khái, EQ của anh ta rất cao, đương nhiên là đã nghĩ ra rằng Nguyễn Khánh Linh không muốn để cho chồng mình biết chuyện này, vì thế nên anh ta liền làm kí hiệu gọi điện thoại, nói: “Đợi khi em suy xét xong rồi thì hãy liên hệ lại với anh.”
“Ừm.”
“Vậy anh đi trước đây.”
Sau khi Hồ Phi đi thì hình bóng của Phạm Nhật Minh cũng dần dần xuất hiện rõ ràng hơn trong tầm mắt cô.
Cô điều chỉnh lại biểu tình trên mặt mình, cô không muốn để Phạm Nhật Minh nhận ra được có gì không thích hợp.
Nhưng mà thị lực của Phạm Nhật Minh cực tốt, cho dù là khi đó ở một khoảng cách tương đối xa anh cũng có thể nhìn thấy Hồ Phi, chỉ là thấy Nguyễn Khánh Linh không có ý muốn trao đổi chuyện này với anh nên anh cũng coi như không thấy gì.
Chỉ là, trong cả buổi ăn Nguyễn Khánh Linh không nói một chữ nào.
Phạm Nhật Minh rất mẫn cảm mà cảm nhận được bộ dạng của Nguyễn Khánh Linh bây giờ và Nguyễn Khánh Linh lúc nãy trong thang máy dưới tầng hầm quả thật là khác nhau một trời một vực.
Vốn dĩ anh không muốn can thiệp quá nhiều vào chuyện riêng tư của cô, nhưng bây giờ thấy bộ dạng đến cả hứng thú ăn cơm cũng thấp như thế này của cô thì anh không nhịn được mà nhíu mày, hỏi: “Làm sao thế? Sao cô lại có vẻ tâm sự nặng nề thế?”bg-ssp-{height:px}
Có thể là nhận ra được sự lo lắng dưới đáy mắt của người đàn ông này nên Nguyễn Khánh Linh trả lời: “Tô đã từ chối hết tất cả những nhà xuất bản liên hệ muốn bản thảo của tôi, vì thế nên trong lòng tôi có hơi không thoải mái.”
Nghe thế thì Phạm Nhật Minh liền nói: “Nếu như cô muốn kiếm tiền thì có thể tới công ty tôi làm trợ lý, trùng hợp là bây giờ tôi còn thiếu một văn thư.”
Nguyễn Khánh Linh không hề nghĩ ngợi gì mà liền lắc đầu nói: “Không cần đâu.”
Cô vì không muốn phải dựa vào quan hệ, vì thế nên mới từ chối lời mời của Gavin.
Bây giờ đương nhiên là cô cũng sẽ từ chối lời đề nghị của Phạm Nhật Minh, nếu vào tập đoàn Phạm Thị thì thành ra cô cũng dựa vào quan hệ mà mới có thể vào được, mà Nguyễn Khánh Linh thì lại không thích những hành vi như thế này.
Nói thật lòng thì chuyện Nguyễn Khánh Linh sẽ từ chối thật ra đã nằm trong dự kiến của Phạm Nhật Minh, vì thế nên anh cũng không nói nhiều thêm nữa mà chỉ khẽ gật đầu.
Ngay sau đó, dường như Phạm Nhật Minh nghĩ tới chuyện gì đó nên ánh mắt anh khi nhìn Nguyễn Khánh Linh cũng thoáng hiện lên một ít vẻ trêu chọc hiếm có, anh nói: “Cô không cần phải nóng vội trả tiền cho tôi như thế, chồng kiếm tiền vợ tiêu tiền không phải là chuyện rất bình thường sao?”
Ai biết được anh vừa nói ra lời này thì sắc mặt Nguyễn Khánh Linh liền trở nên nghiêm túc: “Như vậy không được, dù sao thì chúng ta cũng không phải là vợ chồng thật sự.”
Có lẽ vì tính cách của cô vốn vậy, cô hoàn toàn không muốn mắc nợ bất kì ai, cũng không muốn làm phiền người khác, đặc biệt là đối tượng này lại là Phạm Nhật Minh.
Cô càng không muốn mắc nợ Phạm Nhật Minh.
Nhưng mà lời nói xa cách này của cô lại làm cho sắc mặt Phạm Nhật Minh khẽ thay đổi.