Chương
Cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc theo kịp anh.
Trên đường trở về, Nguyễn Khánh Linh đột nhiên nói: “Phạm Nhật Minh, sau này anh có thể đừng gọi tôi theo kiểu sởn da gà như vậy được không?”
Phạm Nhật Minh liếc cô một cái, nghiêm túc nói: “Khi chạy thì đừng nói chuyện.”
Nguyễn Khánh Linh cứng họng, đành phải im lặng trong tức tối, sau đó cô không nói thêm gì nữa.
Mà người đàn ông bên cạnh lại liếc nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên.
Không ngờ, chạy bộ với cô ấy vào buổi sáng lại thú vị như vậy, sau này chạy bộ mỗi sáng cũng tốt. Thế là, Phạm Nhật Minh quyết định, sau này sáng nào anh cũng phải cùng Nguyễn Khánh Linh chạy bộ.
Sau khi Lê Tuấn gặp Phạm Nhật Minh, anh ta không còn tâm trạng chạy nữa mà quay về nhà.
Anh ta chạy bộ buổi sáng vốn dĩ là để gặp Nguyễn Khánh Linh, nhưng sáng nay cô lại gọi Phạm Nhật Minh đi cùng, sao Lê Tuấn không biết ý của cô cho được.
Anh ta lại thấy khó chịu, Khánh Linh sao có thể nhẫn tâm từ chối anh ta hết lần này đến lần khác.
Lê Nam cũng đang ở nhà, nhìn thấy Lê Tuấn chạy về nhưng không còn vui vẻ như hai ngày trước nên hỏi: “Anh, có chuyện gì vậy? Trông anh không vui lắm.”
Lê Tuấn không nhìn em mình, anh ta chi trả lời lấy lệ: “Không sao, chỉ là do chạy hơi quá sức nên thấy không khỏe lắm.”
“Vậy anh ngồi nghỉ ngơi một lúc đi.”
Lê Nam nói vậy, nhưng anh ta cảm thấy việc không đơn gainr như Lê Tuấn nói. Trông Lê Tuấn chẳng có vẻ gì là chạy bộ quá sức, vẻ mặt thất kia chắc là do sau khi gặp người nào đó nhưng cảm thấy quá thất vọng mới phải.
Lê Nam đang mải suy nghĩ thì dì Vương đã bưng bữa sáng lên, bà Lê cũng đi ra.
“Đến giờ ăn rồi.”
Bà Lê gọi hai anh em Lê Tuấn.bg-ssp-{height:px}
Lê Nam nhanh chóng trả lời, và sau đó gọi Lê Tuấn: “Anh ơi, ăn cơm thôi.”
Trên bàn ăn, thấy con trai cứ cúi gằm mặt ăn, ngay cả khi bà đang nói chuyện với Lê Nam cũng không thấy Lê Tuấn ngẩng đầu, bà lê thấy hơi mất hứng.
Vì vậy, bà ta đặt đũa xuống, gọi tên Lê Tuấn, và hỏi: “Tuấn, con sao vậy? Tâm trạng không vui à?”
Lê Tuấn bật cười: “Không, chỉ là lúc nãy con chạy hơi quá sức nên mệt thôi ạ.”
Dù lý do của anh ta nghe có vẻ rất thành thật nhưng dù sao bà Lê cũng là mẹ anh ta, tính cách của con mình sao bà ta lại không hiểu chứ?
Nhìn Lê Tuấn là bà ta biết rõ ràng anh ta đang bế tắc trong chuyện tình cảm.
Bà Lê lo lắng rằng con trai mình vẫn đang nghĩ về con gái lớn của nhà họ Nguyễn.
Bà ta cầm đũa lên, đột nhiên cảm thấy khó nuốt, lại đặt đũa xuống, nhìn Lê Tuấn nói: “Tuấn, con còn nhớ cô con gái thứ của nhà họ Tống mà lần trước mẹ nói với con không?”
Đôi đũa trên tay Lê Tuấn khựng lại, anh ta chờ bà Lê nói tiếp.
“Cô gái đó quả thật là một cô gái tốt. Lần trước đến nhà họ Tống, mẹ đã nhìn thấy cô ấy. Cô ấy vừa đẹp lại thấu tình đạt lý, mẹ rất ưng…”
“Vậy thì gặp xem sao.” Lê Tuấn đột nhiên nói, cắt ngang lời bà Lê.
Lê Tuấn vừa dứt lời, bà Lê và Lê Nam đều sửng sốt, vẻ mặt không tin nổi.
“Tuấn, con nói sao cơ?”
Bà Lê không chắc chắn nên hỏi lại.