Chương
Anh nói: “Ý của anh là, anh cõng em, em cầm ô.”
“….à.”
Sau khi Nguyễn Khánh Linh nghe lời này, trên mặt cô lộ ra một chút xấu hổ, cô trả lời có phần mất tự nhiên, rồi từ từ leo lên lưng người đàn ông.
Ngay từ đầu, Nguyễn Khánh Linh còn cảm thấy xấu hổ, nhưng sau khi cả hai cùng đi dưới mưa, cô cầm ô cũng không đến nỗi xấu hổ như vậy.
Cũng không biết là do bãi đỗ xe xa hay là Phạm Nhật Minh cố tình giảm tốc độ.
Nói tóm lại, khi gương mặt của Nguyễn Khánh Linh áp vào tấm lưng rộng rãi và ấm áp của người đàn ông, sự bình yên và ấm áp không gì sánh được dâng lên trong lòng cô.
Cô đang cầm một chiếc ô, ngăn cách bởi một lớp vải dù mỏng, trên đỉnh đầu là âm thanh tí tách của hạt mưa rơi, mà cô nằm trên lưng Phạm Nhật Minh, bước chân của người đàn ông đều đặn, vững chãi, nhiệt độ cơ thể tăng lên, không hiểu sao hai má cô cũng bắt đầu nóng lên.
Vốn chỉ là một sự việc hết sức bình thường nhưng lúc này lại phá lệ trở nên thơ mộng hữu tình.
Trong đầu Nguyễn Khánh Linh đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.
Nếu trận mưa này mãi không ngừng, con đường mày mãi không có điểm cuối, cô vẫn có thể ở trên lưng anh đi tiếp đi tiếp…
Có điều, cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi, năm phút đồng hồ sau, hai người vẫn ngồi vào xe, Phạm Nhật Minh lái xe mang theo cô đi ăn cơm.
Bánh xe hòa vào làn mưa, dứt khoát rời đi.
Lúc này, ở đầu đường bên kia, một người phụ nữ dáng người dong dỏng cao, ánh mắt nhìn theo chiếc xe đang phóng nhanh đi, cô ta đứng thẳng tắp không nhúc nhích.
Đột nhiên, một trận gió lớn thổi qua, sức lực trong tay cô ta không đủ để cầm lấy chiếc ô, chiếc ô liền bị gió thổi bay.
Cơn mưa ngập trời nháy mắt bao phủ cơ thể cô ta.
Rõ ràng mới đầu hạ, nhưng cơ thể cô ta lại lạnh toát.
Lãnh Nhược Giai vô tri vô giác dầm mưa về đến nhà.
Có lẽ là vừa mới dầm mưa cho nên lúc này đột nhiên lại đứng không vững, cô ta cảm thấy đầu óc choáng váng, chân nhẹ bẫng đi, tay chân mềm yếu không còn sức lực, mắt thấy chuẩn bị ngã xuống thì có một cánh tay mạnh mẽ vươn ra, nâng người cô ta lên.
Cánh tay Lãnh Hàn Vũ hơi còng lại, ôm người phụ nữ vào trong ngực.
Nhìn thấy người trong lòng cả cơ thể ướt đẫm, Lãnh Hàn Vũ nhíu mày, quanh người tản ra khí lạnh như lọt vào hầm băng khiến người ta khiếp sợ.
Tuy rằng Lãnh Nhược Giai choáng váng nhưng cô ta vẫn có thể cảm nhận được sự ớn lạnh bức người đến từ Lãnh Hàn Vũ.
Cô ta rụt bả vai, hai tay khoác lên trên vai Lãnh Hàn Vũ , yên lặng nhìn anh ta trong chốc lát, nhếch khóe miệng cười cười rồi nói: “Anh, lúc nào anh cùng bày ra bộ mặt như ai thiếu anh tiền vậy… cứ như thế về sau anh làm sao tìm được chị dâu cho em đây?”
Lãnh Hàn Vũ nghe lời nói của cô ta, không hiểu sao trong lòng lại vô cùng tức giận, anh ta trầm mặc ôm lấy người phụ nữ đi lên lầu, cũng không trả lời câu hỏi của cô ta.
Lãnh Nhược Giai không có nghe thấy anh ta trả lời, cũng trầm mặc trong chốc lát, phút chốc lại dùng sức nhéo vào quần áo Lãnh Hàn, khuôn mặt nhăn nhó lộ ra vẻ tái nhợt, yếu ớt, trong giọng nói của cô ta còn mang theo tiếng nức nở, bập bẹ nói: “Ngay cả anh cũng không thèm để ý đến em…”
“Anh, em rất khó chịu, vì sao anh ấy lại đối xử tốt với cô ta như vậy… rốt cuộc em kém cô ta ở điểm gì?”