Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

chương 1700

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Lúc người giúp việc được Lãnh Hàn Vũ gọi vào phòng tắm giúp Lãnh Nhược Giai, cô ta hồi tưởng lại ngữ khí vừa rồi của cậu chủ Lãnh nói chuyện với mình, hai chân không tự chủ được run lên.

Người giúp việc nhìn thấy Lãnh Nhược Giai đã ngủ quên mất rồi thì trong lòng lại càng cảm thấy sợ hãi, kỳ quái.

Không biết tại sao vẻ mặt của cậu chủ Lãnh vừa rồi lại khủng bố như vậy.

Nửa đêm, Lãnh Hàn Vũ dặn dò người giúp việc trong nhà làm cho Lãnh Nhược Giai canh giải rượu, thái độ của anh ta khác thường, không ngủ lại trong nhà Lãnh Nhược Giai, ngược lại nửa đêm bất chấp mưa gió vội vàng quay về nhà của mình

Ngày hôm sau, cơn mưa nặng hạt đã lâu cuối cùng cũng tạnh hẳn.

Ánh nắng ban mai luôn làm cho tâm tình con người trở nên dễ chịu.

Sau khi Nguyễn Khánh Linh tỉnh dậy liền lười biếng nằm dài trên giường, vừa lúc Phạm Nhật Minh rửa mặt đi ra, thấy nụ cười trên mặt người phụ nữ, tâm trạng của anh cũng trở nên tốt hơn.

Phạm Nhật Minh đi đến bên giường, đưa tay ôm hai bên má cô, giọng nói vào sáng sớm trầm thấp êm tai, rất nam tính.

“Tỉnh rồi?”

Nguyễn Khánh Linh nhìn theo bóng người đột nhiên xuất hiện, vì sau lưng là ánh sáng cho nên cô khó có thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của người đàn ông, chỉ có thể nhìn thấy chiếc mũi cao thẳng, ưu việt của anh

Âm thanh của người đàn ông làm cho cô rung động.

Nghĩ đến chuyện hai người ước hẹn tối hôm qua, trong lòng Nguyễn Khánh Linh lại cảm thấy ngọt ngào.

Cô mỉm cười như được pha mật đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy eo người đàn ông, ngâm nga một tiếng.

Phạm Nhật Minh nhìn cô một cái thật sâu, đè xuống xao động trong đáy mắt, ôm cô xuống giường rồi tự mình ngồi xổm xuống, đi tất vào đôi chân ngọc ngà của cô rồi xỏ dép vào cho cô.

Lúc này mới đem cô đặt xuống đất.

Nguyễn Khánh Linh thấy người đàn ông hiếm khi “An phận kiềm chế” không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng cô cũng không nghĩ quá nhiều.

Tận đến lúc khi cô rửa mặt xong đi ra thấy quần áo ở nhà trên người Phạm Nhật Minh đã được thay, anh mặc quần áo chỉnh tề, cô nhìn anh hỏi: “Hôm nay anh phải ra ngoài sao?”

Nghe vậy, Phạm Nhật Minh gật đầu, anh bước tới, nắm lấy tay Nguyễn Khánh Linh dắt cô xuống lầu, vừa nói: “Phải giải quyết xong chuyện mấy hôm trước, anh phải đến đó một chuyến.”

“Vâng.”

Cơm nước xong xuôi, Nguyễn Khánh Linh tiễn Phạm Nhật Minh ra ngoài, người đàn ông đang chuẩn bị lên xe thì đột nhiên cô gọi anh lại.

“Chồng à.”

“Hử?”

Bước chân của Phạm Nhật Minh chậm lại, dừng lại nhìn cô.

Chỉ thấy người phụ nữ nở một nụ cười tươi như hoa, tràn đầy sức sống, cô nhẹ kiễng chân lên, ghé vào bên tai anh nhẹ giọng nhắc nhở: “Chuyện anh đã đồng ý với em đêm qua, đừng có quên đó.”

Dứt lời, cô lại nhìn thấy anh cười, tận đến lúc anh gật đầu mỉm cười cô mới quay về phòng.

Phạm Nhật Minh lên xe, tài xế cho xe chạy, một đường bằng phẳng, nhanh chóng đến trước tập đoàn nhà họ Phạm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio