Chương
Cả hai người đều rơi vào một khoảng im lặng.
Qua một lát, Nguyễn Khánh Linh lại cảm thấy không tức giận đến như vậy nữa.
Trong lòng cô cũng đang suy nghĩ về chuyện vừa rồi, có lẽ là cô đã quan tâm quá nhiều đến chuyện của Hà Thanh, thêm nữa là tính tình của Phạm Nhật Minh vốn dĩ anh không thích nói chuyện đánh giá người khác.
Có lẽ vừa rồi cô làm như vậy, ngược lại đã làm khó cho Phạm Nhật Minh, cho nên anh mới không dỗ dành cô giống như mọi khi.
Nghĩ như vậy, Nguyễn Khánh Linh còn có chút xấu hổ không thể nói rõ được, cũng có chút mất tự nhiên.
Aiz, đều là do cô, vừa rồi quá là không nghĩ tới cảm nhận của Phạm Nhật Minh, cứ một mực ép anh… Vì sao bây giờ anh vẫn không nói gì với cô? Phải làm sao đây? Chắc là anh sẽ không giận mình đâu nhỉ?
Thời gian im lặng của Phạm Nhật Minh càng kéo dài, trái tim Nguyễn Khánh Linh cũng theo đó mà bắt đầu lo lắng không yên.
Cô không ngừng âm thầm nhìn lén anh.
Chỉ thấy lông mày anh nhíu lại dường như tâm trạng không tốt lắm.
Trong lòng Nguyễn Khánh Linh hơi giật mình chột dạ, vừa hối hận lại có hơi hụt hẫng.
Lúc trước khi hai người ở chung, dù đúng dù sai đều là Phạm Nhật Minh dỗ dành cô. Nhưng lần này không giống như vậy, hình như là anh thật sự rất tức giận rồi… Cô nên làm thế nào để dỗ dành anh đây…
Trong lúc Khánh Linh đang cảm thấy bối rối, cô hoàn toàn không hề biết rằng, sở dĩ Nhật Minh chau mày là vì anh đang nghĩ xem nên tránh chuyện của Hà Thanh như thế nào mà lại vẫn có thể dỗ dành được Khánh Linh.
Cứ như vậy hai người đã rất khổ sở chỉ để nghĩ xem làm sao để dỗ dành đối phương.
Bởi vì hai người im lặng quá lâu, trong phòng lại không có ai nữa, nên bầu không khí cũng dần dần trở nên ngột ngạt, vì muốn hóa giải sự ngột ngạt đó, Nguyễn Khánh Linh đã lấy chiếc bát trước mặt để chuẩn bị ăn cơm.
Ai ngờ đâu, tay của cô vừa mới chạm vào chiếc bát thì tay của Phạm Nhật Minh cũng giơ ra, anh đẩy chiếc bát trước mặt cô ra nói: “Đừng ăn nữa, thức ăn đều nguội hết cả rồi.”
Nói rồi, Phạm Nhật Minh liền đứng dậy, anh không nhìn Nguyễn Khánh Linh, nhưng vẫn cầm tay cô kéo cô rời khỏi khách sạn.
Cô bị anh kéo đi, bước chân của đàn ông hơi nhanh nhưng cô vẫn theo kịp.
Mặc dù ngoài câu nói lúc nãy ra, hai người cũng không nói gì thêm, nhưng lúc Phạm Nhật Minh nắm tay cô, Nguyễn Khánh Linh liền biết rằng, chắc chắn anh ấy không còn giận nữa.
Vì vậy bây giờ, cho dù Nguyễn Nhật Minh không nói một câu nào, nhưng trong lòng cô đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cô đi phía sau anh, nhìn tấm lưng dài rộng mang đến cho người ta cảm giác an tâm ấy, cô không kìm được mà cười thầm trong lòng.
Ra đến xe, Phạm Nhật Minh mở cửa xe, lúc Nguyễn Khánh Linh bước vào xe, anh còn cẩn thận đặt tay lên đầu cô để đầu cô không bị va vào cửa xe.
Lúc ở trên xe, hai người vẫn không nói một câu nào.
Nhưng lúc đó, Nguyễn Khánh Linh đã chắc chắn rằng Phạm Nhật Minh không còn tức giận gì nữa, vì vậy cô cũng không còn cảm thấy khó chịu, ngột ngạt như trước nữa, cô cứ tưởng rằng đàn ông im lặng là vì muốn tập trung lái xe, dù sao thì trước kia, lúc Phạm Nhật Minh lái xe, quả thật là cũng không nói câu nào.
Cho nên, cô liền dựa đầu vào ghế xem điện thoại, nhưng bỗng nhiên cô lại lướt đến tin của một người bạn.