Chương
Nguyễn Khánh Linh bị anh hôn đến hơi mơ màng, đặc biệt là bàn tay đặt trên eo vẫn luôn sờ mó loạn xạ kia nữa, anh mà để yên trên eo cô thì cũng thôi đi, đằng này đột nhiên dùng tay xoa xoa lưng cô nữa chứ.
Cô lại đang mặc chiếc váy ngủ chỉ có một lớp rất mỏng, bị anh ôm đến dán chặt cả lên người anh.
Nguyễn Khánh Linh chỉ cảm thấy phần thân dưới của người đàn ông trướng lên cấn vào thân hình mềm mại của cô, nhưng lúc này cô bị anh hôn, chút âm thanh nhỏ khẽ cũng bị anh nuốt ngược cả vào trong.
Khó khăn lắm mới đợi được nụ hôn sâu này kết thúc, Nguyễn Khánh Linh mềm nhũn như nước, ngã trong lòng ngực Phạm Nhật Minh.
Mỗi lần thấy bộ dáng xinh đẹp và mềm mại như tơ của cô, Phạm Nhật Minh hận không thể ăn sạch cô vào trong bụng.
Đặc biệt là vào lúc này, sau khi cô vừa tắm gội xong, mùi thơm trên người càng tỏa ra thơm nồng hơn, nếu không bịt mũi lại thì chắc chắn sẽ mang đến hiệu quả kích tình lạ thường.
Phạm Nhật Minh chỉ nhìn cô thôi mà hơi thở đã loạn.
Anh thở hắt ra một hơi, ôm cô lên, dời tầm mắt rồi thấp giọng nói: “Anh sấy tóc cho em.”
Tóc của cô vẫn còn ướt, nếu không sấy khô ngay thì sẽ bị cảm lạnh mất. Phạm Nhật Minh cũng tìm chuyện làm để phân tán lực chú ý của mình.
Ngược lại, Nguyễn Khánh Linh, người không bị giày vò như Phạm Nhật Minh đang dựa vào lòng ngực người đàn ông, sắc mặt hồng hào, đôi mắt long lanh nhìn anh.
Khoảng cách hai người dán vào nhau gần đến thế, đương nhiên cô cũng hiểu thứ vừa cương cứng ban nãy cấn ở thân dưới của mình là gì, ngay cả hiện giờ nó cũng vẫn chưa bình tĩnh xuống được.
Nhưng mà người đàn ông kia lại chẳng làm gì mà chỉ nói sấy tóc cho mình.
Điều này làm Nguyễn Khánh Linh cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng cô cũng cảm thấy rất cảm động.
Trở về phòng ngủ, Phạm Nhật Minh đặt cô lên giường trước rồi mới đi lấy máy sấy tóc, sau đó lại nâng đầu cô lên, khẽ đặt lên gối của mình, rồi bật máy sấy lên sấy tóc cho cô, động tác vừa dịu dàng lại vừa vô cùng thành thạo.
Từ lần đầu sau khi sấy tóc cho Nguyễn Khánh Linh, dường như sau này chỉ cần cô vừa gội đầu xong mà Phạm Nhật Minh cũng đang ở nhà, vậy tóc cô sẽ được người đàn ông này phụ trách sấy khô hết thảy, hoàn toàn không cần cô phải động tay tự làm.
Nguyễn Khánh Linh rất dễ hài lòng, cô gối đầu trên đùi anh, chẳng có việc gì làm nên chỉ nhìn chằm chằm vào Phạm Nhật Minh.
Cho dù sức bình tĩnh của Phạm Nhật Minh có mạnh đến thế nào đi nữa, trước mặt Nguyễn Khánh Linh, nó chẳng là gì cả.
Anh bị cô nhìn một hồi, đột nhiên động tác trên tay dừng lại.
Người đàn ông nhìn về phía Nguyễn Khánh Linh, trong con ngươi đen láy kia phản chiếu gương mặt xinh đẹp của cô gái.
Anh đưa tay ra, bàn tay che kín đôi mắt cô, giọng nói khẽ mang theo chút đè nén.
“Nhìn anh như vậy, không sợ anh bắt nạt em à?”
Nguyễn Khánh Linh vừa nghe đã phát giác ra lời anh nói có gì đấy hơi sai sai, lo lắng anh thật sự sẽ không nhịn được mà làm ngay tại chỗ nên cô vội mỉm cười tỏ vẻ ngoan ngoãn: “Thôi được rồi, em không nhìn anh nữa thì được chứ gì.”
Nghe cô nói thế, Phạm Nhật Minh mới bỏ bàn tay đang che mắt cô xuống.
Thế là anh tiếp tục sấy tóc cho cô.
Không thể nhìn anh, chưa được một lúc sau Nguyễn Khánh Linh đã cảm thấy nhàm chán, cô lại nghĩ đến chuyện vừa nãy cô nói với Lăng Huyền, cứ nghĩ tới là cô không khỏi bật cười thành tiếng.