Chương
Quá lỗi thời?
Phạm Nhật Minh vừa nghe thấy từ này, không khỏi có chút hoang mang không biết làm thế nào: “Tại sao lại quá lỗi thời chứ?”
Mặc dù công ty đứng dưới theo tên anh rất nhiều, nhưng mấy việc đặt tên thế này không nhất thiết phải đích thân anh đặt, cũng không biết phải dùng tri thức, học vấn các kiểu vào đâu để đặt tên, cho nên anh chỉ dựa theo cách nghĩ trong đầu mình rồi làm theo như thế thôi, nào biết sẽ bị Nguyễn Khánh Linh nói là quá lỗi thời đâu chứ?
“Chính là…” Nguyễn Khánh Linh cố gắng giải thích, nhưng cô phát hiện mình cũng không biết nên giải thích từ đâu, nhưng Phạm Nhật Minh vẫn đang nhìn chờ câu trả lời từ cô.
Không còn cách nào, cô nóng nảy thốt ra: “Không được, chúng ta có sự khác biệt, em cũng không biết nên giải thích như thế nào với anh nữa.”
Kết quả Phạm Nhật Minh vừa nghe thấy cô nói thế, sắc mặt hơi thay đổi.
Anh híp mắt, từ từ nắm chặt tay cô và lặp lại lời ban nãy cô vừa mới nói: “Chúng ta có sự khác biệt?”
“… Cái đấy, thật ra cũng không có rõ ràng như vậy, chỉ là trong một vài chuyện thì có hơi khác nhau một chút…”
Nguyễn Khánh Linh nhìn vẻ mặt Phạm Nhật Minh, trong lòng trở nên hoang mang nên vội vàng sửa lại, kết quả chỉ thấy dường như vẻ mặt của người đàn ông càng lúc càng khó coi hơn, cô khóc không ra nước mắt, chỉ đành cắn môi làm ra bộ dáng đáng thương mà nhìn anh.
Vốn là hai người cười đùa, Phạm Nhật Minh lúc đầu cũng không muốn so đo lắm.
Nhưng, hai chữ khác biệt của cô nhóc này vẫn xoáy sâu vào lòng anh.
Nhìn người phụ nữ trước mặt, khuôn mặt thanh tú ngắn ngủn, da thịt mềm mại mơn mởn, càng tăng thêm vẻ trẻ trung và thuần khiết.
Bình thường dù có ăn mặc già dặn đến đâu, cô vẫn không thể ngăn được vẻ thiếu nữ xuất hiện từ trong xương tủy.
Lúc đi ra ngoài, dáng vẻ vẫn trông như một sinh viên đại học. Còn anh thì lại không như thế, từ nhỏ anh đã trải qua rất nhiều chuyện, chỉ có một mình anh, cho nên đương nhiên trên người cũng có loại cảm giác thành thục trưởng thành, dù cho Phạm Nhật Minh trông còn trẻ tuổi hơn người cùng tuổi rất nhiều.
Tuy nhiên, khi anh đứng cùng Nguyễn Khánh Linh, trông giống anh trai của cô hơn, thậm chí còn có lúc người nhận anh là chú của cô.
Lý do chính là hai người họ, một người thì trẻ trung, còn người còn thì lại trông đứng đắn.
Sự chênh lệch chín tuổi giữa họ cũng được đặt ở đó, không thể xóa nhòa…
Khi Phạm Nhật Minh nghĩ như vậy, trong đầu bỗng xuất hiện bóng dáng của Mạch Phong Trần.
Anh ta chính là loại đàn ông hiền lành và ấm áp, tuổi tác chênh lệch không quá lớn, thiết nghĩ nếu có thể thân thiết lâu như vậy, hẳn chắc chắn là sẽ có nhiều chủ đề chung.
Với Mạch Phong Trần, hẳn cô không có khoảng cách thế hệ mấy nhỉ.
Phạm Nhật Minh nỗi cơn ghen tuông không kiểm soát được, ánh mắt bình tĩnh lại, nén giận hỏi: “Em chê anh già rồi sao?”
Nguyễn Khánh Linh lúc này cũng biết mình đã phá hỏng chuyện rồi.
Đều tại miệng cô cả, bây giờ thì tốt rồi, chọc giận anh mất rồi.
Cô rất áy náy, thế là cô ôm chặt lấy người đàn ông nọ, hôn nhẹ lên cằm anh, giọng điệu nhẹ nhàng, cô vội vàng nói: “Em không nghĩ anh già rồi, em chỉ tùy tiện nói thôi, thật sự không có ý chê anh gì cả.”
Thấy sắc mặt Phạm Nhật Minh hơi nguôi nguôi, cô mới yên tâm, tiến lên hôn lên môi anh một lần nữa, nở nụ cười dễ thương ngoan ngoãn nói: “Hơn nữa, em thích người đàn ông thành thục trầm ổn như anh, những kẻ trẻ tuổi không hiểu chuyện, sao có thể giống chồng em biết chăm sóc người khác chứ?”