Chương
“Anh…”
Lãnh Nhược Giai vốn có khí thế kiêu ngạo trước mặt người ngoài, lúc này bỗng trở nên yếu mềm, cô ta nhẹ giọng gọi Lãnh Hàn Vũ một câu, sau đó lại xoa đôi mắt sưng đỏ vì khóc.
Lãnh Hàn Vũ ngồi xuống bên giường cô ta, nhìn Lãnh Nhược Giai đau lòng khóc, anh ta càng cau mày chặt hơn, mặt mũi trông rất đáng sợ.
“Khóc cái gì?”
Người đàn ông nọ thốt ra ba chữ, tuy giọng điệu của anh ta lạnh lùng, nhưng trong lòng lại có chút đau lòng.
Lãnh Nhược Giai sợ anh ta mắng mình, lại cảm thấy ấm ức khi anh ta hung dữ với mình, thế là không thèm để ý tới anh ta, ngược lại còn khóc dữ dội hơn, nước mắt chảy ra mãnh liệt hơn.
Trong phòng chỉ có tiếng khóc nức nở không ngừng của Lãnh Nhược Giai.
Lãnh Hàn Vũ luôn luôn nhìn cô ta, đáy mắt anh ta xuất hiện vẻ không nỡ, có mấy lần môi anh ta khẽ giật, rõ ràng là muốn nói gì đó, nhưng lời ra tới miệng lại thu về, chỉ nhìn em gái như vậy, sắc mặt nghiêm túc, dáng vẻ như mọi người đều nợ tiền anh ta vậy.
Thực tế thì Lãnh Nhược Giai cũng không khóc bao lâu, cô ta rất nhanh liền mệt rồi, rõ ràng ban nãy cả người còn rất lạnh, bây giờ nhiệt độ lại dường như bị tăng lên, tới mức hai má cô ta đỏ bừng, đầu óc quay cuồng.
Thấy Lãnh Nhược Giai không khóc nữa, Lãnh Hàn Vũ ở bên cạnh cô ta lúc bấy giờ lúc này mới lên tiếng.
Chỉ có lần này, Lãnh Hàn Vũ đã cố gắng nói giọng nhẹ nhàng.
Giọng nói của anh ta rất trầm, lại thêm sự nhẹ nhàng, trong màn đêm yên tĩnh, thế mà lại như được tô thêm sự dịu dàng và nhẫn nại khác hẳn bình thường.
Sau khi Lãnh Nhược Giai nghe xong, cuối cùng cũng không phản kháng như lúc đầu, dần dần kể chuyện thấy trên trang cá nhân của Phạm Nhật Minh ra.
Lúc cô ta nói, ánh mắt đã đỏ lại thêm đỏ, lại miễn cưỡng không rơi thêm lệ.
Nghe xong, Lãnh Hàn Vũ cũng coi như đã hiểu nguyên nhân Lãnh Nhược Giai khóc.
Thế mà lại là vì Phạm Nhật Minh!
Đáy lòng Lãnh Hàn Vũ trào lên tức giận, sắp bùng nổ tới nơi, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt khóc tới phờ phạc tái nhợt của Lãnh Nhược Giai, anh ta đành phải nghẹn trở lại.
Anh ta nhìn Lãnh Nhược Giai một lúc lâu, cảm xúc trong mắt rất phức tạp, nhưng sự u ám trong mắt anh ta vẫn không bớt đi.
Lãnh Hàn Vũ chiều em gái hết mực, nếu có thể, anh ta muốn trói Phạm Nhật Minh lại trực tiếp đưa cho Lãnh Nhược Giai, nhưng anh ta không thể khiến Phạm Nhật Minh thích em gái của mình.
Cũng không hy vọng Lãnh Nhược Giai có được hạnh phúc theo cách này.
Hơn nữa, trước không nói Phạm Nhật Minh có thích cô hay không, người đàn ông đó đã có gia đình con cái rồi.
Em gái của Lãnh Hàn Vũ anh ta, sao có thể không có mặt mũi mà đi làm người thứ ba cho người đàn ông khác?
Cho dù trong lòng có buồn thêm, Lãnh Hàn Vũ cũng không có khả năng trút giận thay em gái, anh ta trầm lặng, giơ tay xoa mặt Lãnh Nhược Giai, vuốt mày cô ta an ủi.
“Nhược Giai, đừng khóc nữa, anh ở với em.”