Chương
Gần như cả đêm anh ta không ngủ, ánh mắt luôn rơi vào người phụ nữ trên giường, vừa đề phòng cô thức giấc giữa đêm không có ai chăm sóc, vừa nghĩ đến chuyện của mình.
Ngày hôm sau, trời hửng sáng.
Trong biệt thự nhà họ Phạm, người phụ nữ tối hôm qua bị Phạm Nhật Minh giày vò gần như cả một đêm, lúc này đang nằm liệt trên giường, khi Phạm Nhật Minh thức dậy, thì cô vẫn còn buồn ngủ không mở mắt ra được.
Trong cơn mê man, cô dường như cảm thấy trán mình truyền đến cảm giác mát lạnh, sau đó liền không có động tĩnh gì.
Nguyễn Khánh Linh lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, khi cô bị đánh thức dậy lần nữa, cô chu môi lầm bầm hai tiếng, nheo mắt lại nhìn người đang gọi mình.
Một lúc sau, cô mới có thể nhìn rõ được là Phạm Nhật Minh, cô liền vùi vào trong vòng tay anh, giở trò không chịu thức dậy.
Phạm Nhật Minh ôm lấy cô, lắc nhẹ rồi nói: “Dậy thôi nào.”
Thế nhưng, dù có thế nào thì Nguyễn Khánh Linh cũng không chịu dậy, cô dụi dụi mắt, mệt mỏi lười biếng nói: “Em ngủ thêm một lát nữa.”
Nếu là bình thường, Phạm Nhật Minh nhất đinh sẽ chiều ý cô, nhưng hôm nay thì khác.
Tuy rằng anh không nỡ, nhưng vẫn kéo người phụ nữ dậy lần nữa.
Phạm Nhật Minh lau mắt cho cô, kiên nhẫn dỗ dành: “Hôm nay có việc phải làm, lát nữa chúng ta trở về thì ngủ sớm một chút, có được không?”
Thực ra Nguyễn Khánh Linh cũng không phải là buồn ngủ tới mức không thể nào dậy nổi, nhưng cô rất mệt, cử động một chút thì thắt lưng và chân đều cảm thấy đau nhức, cho nên cô cứ muốn nằm trên giường.
Tuy nhiên, khi nghe Phạm Nhật Minh nói như vậy, một lúc sau cô liền mở mắt ra.
“Có chuyện gì vậy?”
Vì vừa mới ngủ dậy, giọng nói của Nguyễn Khánh Linh có chút khàn khàn.
“Vụ án của Nguyễn Khánh Nga mở tòa xét xử vào hôm nay, chúng ta phải tới đó nghe.”
Phạm Nhật Minh đỡ lấy eo cô, để cô ngồi thẳng dậy, lại cầm lấy bộ quần áo mà anh vừa mang tới, mặc vào cho cô.
Nguyễn Khánh Linh cứ để mặc cho anh mặc quần áo cho mình, nhưng sau khi nghe xong lời nói của người đàn ông, vẫn tỉnh táo hơn một chút. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cô nhớ ra rồi, trước đó Nguyễn Khánh Nga vì bảo vệ bản thân, vô tình giết chồng mình, lúc đó cô ta nhờ Phạm Nhật Minh giúp đỡ, một mình anh xử lý vụ này, rồi bản thân cô cũng có việc khác phải bận, cũng không biết vụ án này rốt cuộc như thế nào rồi.
“Bao giờ bắt đầu mở phiên tòa?”
Nguyễn Khánh Linh mặc xong quần áo, lại hỏi.
Phạm Nhật Minh nói: “Vào một giờ chiều, tại Tòa án nhân dân Hải Phòng.”
“Ở Hải Phòng à.”
Vậy không phải là bọn họ phải xuất phát từ bây giờ sao? Nếu không thì có thể sẽ muộn mất.
“Ừm.”
Phạm Nhật Minh gật đầu, sau khi nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh ăn mặc chỉnh tề, anh lại ôm lấy cô, xoa đầu cô nói: “Tắm rửa xong rồi xuống, đợi em ăn xong rồi chúng ta xuất phát.”