Chương
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh kinh ngạc. Làm sao cô có thể ngờ được, giữa hai người Phạm Hoàng Anh và Hà Thanh lại có nhiều chuyện bí ẩn như vậy.
Thực ra lúc này nội tâm của cô đã hơi tin tưởng Hà Thanh.
Dù sao, người phụ nữ trước mắt đã khóc đến mức nước mắt ngắn nước mắt dài, thật sự đau lòng. Với lại chuyện chung sống giữa cô ta và Phạm Hoàng Anh, cô cũng có biết một chút.
Lời nói của Hà Thanh nửa thật nửa giả, tình cảm bộc lộ tự nhiên tha thiết, rất dễ lừa được Nguyễn Khánh Linh.
Sau một lúc lâu, Nguyễn Khánh Linh cuối cùng cũng chịu lên tiếng. Cô nhìn qua người phụ nữ đã khóc đến mức hai mắt sưng đỏ lên, nói: “Em đừng khóc nữa, người đó đã uy hiếp em cái gì?”
“Anh ta đòi tiền tôi, còn nói nếu như không thể đưa tiền thì ngủ với anh ta một lần nữa cũng được.”
Hà Thanh cúi đầu, lúc nói ra câu nói này giống như là đã chịu sự sỉ nhục vô cùng lớn, nhưng thực ra trong mắt cô ta lại lóe lên sự vui vẻ.
Cô ta biết giọng điệu của Nguyễn Khánh Linh như thế là chắc chắn đã tin tưởng cô ta rồi.
Quả thật, Nguyễn Khánh Linh ngay lập tức hỏi cô ta: “Người đó đòi bao nhiêu tiền?”
Thực ra mỗi lần người đàn ông kia đòi tiền cũng không quá nhiều, trung bình đều tầm hai ba trăm triệu, nhưng vô số lần. Hà Thanh cũng không chịu lại cho tiền tên đó tiếp nữa. Dù sao có ai sẽ luôn luôn đồng ý để con đỉa hút máu mình mãi được chứ?
Nhưng…
Hà Thanh nheo mắt, trên mặt cô ta hiện ra vẻ mặt có chút tham lam, nhưng chỉ nhanh thoáng qua rồi mất. Đợi đến khi cô ta lại ngẩng đầu lên, trên mặt lại khôi phục dáng vẻ đáng thương trước đó.
“Tên đó muốn ba tỷ.”
Hà Thanh nói.
Ba tỷ?
Đây đúng là một số tiền không hề nhỏ đối với những người bình thường.
Nguyễn Khánh Linh thầm nghĩ.
Thật ra cô có thể bỏ mặc Hà Thanh, dù sao người phụ nữ này đã từng làm hại tính mạng của cô, cho dù cô có đồng tình bao nhiêu, cũng không có nghĩa là cô sẽ thực sự quên đi quá khứ.
Sau khi Hà Thanh nói ra con số, thấy Nguyễn Khánh Linh nhìn chằm chằm mình, nhưng không nói thêm gì nữa.
Cô ta không khỏi nôn nóng trong lòng, lo lắng Nguyễn Khánh Linh sẽ không đưa tiền cho cô ta, chưa kể trước đây cô ta quả thực đã làm rất nhiều chuyện tổn thương cô, không có người phụ nữ nào không ôm mối hận.
Cân nhắc trong lòng xong, Hà Thanh cười khổ nói: “Tôi lấy đâu ra ba tỷ? Bây giờ tôi cùng đường rồi, nhưng mà tôi gặp phải tất cả những chuyện này coi như là quả báo.”
Cô ta nhìn Nguyễn Khánh Linh với đôi mắt đẫm lệ, tay nhúc nhích giống như muốn kéo tay cô, nhưng vẫn không đưa tay ra.
Trong đôi mắt Hà Thanh chứa vẻ áy náy, nước mắt lại chực trào ra, cô ta nói: “Khánh Linh, tôi không trách ai cả, nhưng tôi rất hối hận. Tôi hối hận vì trước đây tôi đã làm quá nhiều điều có lỗi với cô. Lúc đó, tôi chỉ muốn làm cho Nhật Minh quay lại với tôi nhưng không để ý đến cảm xúc của cô, hoặc thậm chí muốn làm hại cô…”
Cô ta nói xong đột ngột nhắm mắt lại, thở ra một hơi dài, chậm rãi nói: “Tôi thành thật xin lỗi Khánh Linh, bây giờ tôi mới hiểu chuyện tình cảm không thể cưỡng ép được, tôi sẽ không đòi hỏi gì khác, tôi chỉ muốn cô tha thứ, được chứ?”