Chương
Anh cười, cũng không trêu chọc cô như bình thường nữa, mà giải thích rõ ràng: “Trước đây có việc làm ăn từng bàn bạc ở nơi đó.”
“Anh còn từng đi tới đó?”
Giọng nói của Nguyễn Khánh Linh không khỏi nâng cao lên vài phần, biểu cảm trên mặt nghiêm túc như cứng lại, giống như anh mà không giải thích cho ổn thì đừng nghĩ tới chuyện cô sẽ bỏ qua cho.
Ý cười trên mặt Phạm Nhật Minh càng đậm hơn, tuyệt đối không vì thái độ dây dưa không ngừng của Nguyễn Khánh Linh mà phiền chán, ngược lại trong lòng còn có chút mừng rỡ, vốn dĩ người phụ nữ này biểu hiện như thế, cũng là bởi vì để ý tới anh.
Anh vui mừng còn chưa kịp làm sao có thể tức giận được.
Chẳng qua bây giờ anh đang lái xe, không thể quá mất tập trung được, nên mới giải thích đơn giản với cô một chút: “Bọn anh chỉ ở riêng trong một căn phòng, không gọi những người lung ta lung tung kia vào, bàn bạc xong việc làm ăn thì cũng rời đi.”
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh liếc mắt lườm anh rồi bĩu môi một cái, lúc này mới chịu tin tưởng anh.
Chỉ có điều, rất nhanh sau đó cô lại có chút tò mò, vậy Lãnh Nhược Giai đến đó là vì cái gì chứ? Hơn nữa nhìn dáng vẻ của cô ta, hẳn là biết đó là nơi như thế nào, nếu không thì cũng sẽ không tùy tiện đi vào.
Huống chi, lúc ấy cô ta lại còn trong trạng thái như vậy, hơn nữa Phạm Nhật Minh nói đó là một câu lạc bộ đèn mờ, Nguyễn Khánh Linh không khỏi suy nghĩ, vậy không phải Lãnh Nhược Giai định đi bắt gian chứ?
Chỉ có điều, Nguyễn Khánh Linh âm thầm suy nghĩ trong lòng một lát sau cũng không nghĩ nữa.
Ngược lại là Phạm Nhật Minh thấy cô vẫn không nói gì, cho rằng cô còn đang để bụng vì chuyện vừa rồi, vì thế anh liền hỏi một câu: “Buổi tối ăn no chưa? Anh thấy em chẳng ăn bao nhiêu cả.”
Bị Phạm Nhật Minh nói như vậy, Nguyễn Khánh Linh mới nhớ lại chuyện ban ngày.
Chính là bởi vì củ năng kia làm cho lòng cô còn sợ hãi, cho nên buổi tối mới không có khẩu vị gì, ăn không ngon miệng.
Không giấu diếm giống như Lăng Huyền, Nguyễn Khánh Linh thẳng thắn nói: “Ông xã, ban ngày có người đưa tới cho em một giỏ củ năng đấy.”
Quả nhiên, Phạm Nhật Minh vừa nghe xong thì sắc mặt liền thay đổi, dưới chân anh mạnh mẽ đạp phanh, xe dừng lại ở ven đường, người đàn ông quay đầu qua nhìn Nguyễn Khánh Linh, ánh mắt xen lẫn vài phần sốt ruột cùng lo lắng.
Anh không còn bình tĩnh như vừa rồi nữa, hỏi: “Em có ăn nó không vậy?”
Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy vẻ mặt như vậy của Phạm Nhật Minh, cô liền càng thêm chắc chắn, giỏ củ năng kia là do có người cố ý đưa cho cô, muốn hãm hại cô.
“Mới đầu em ăn được hai củ, nhưng sau đó đều nôn ra hết rồi.”
Sau khi Phạm Nhật Minh nghe cô nói đã nôn ra nhưng vẫn không yên tâm, muốn dẫn cô tới bệnh viện làm xét nghiệm kiểm tra.
Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy bây giờ đã muộn như vậy, hơn nữa hôm nay Phạm Nhật Minh lại bận rộn cả ngày, cô không muốn anh quá mệt mỏi, vì thế liền nói: “Không có việc gì đâu, vốn dĩ em đã ăn ít, về sau vừa khéo đang ốm nghén liền nôn hết ra, anh đừng lo lắng quá.”
Nghe vậy, lúc này Phạm Nhật Minh mới tạm thời yên tâm, anh lại nói: “Không có việc gì là tốt rồi, nếu cơ thể không thoải mái, nhất định phải nói cho anh biết trước tiên đó, biết chưa?”
“Vâng!” Nguyễn Khánh Linh cười gật gật đầu: “Chỉ có điều, bây giờ chuyện em muốn biết nhất, vẫn là giỏ củ năng kia rốt cuộc là do ai tặng?”
“Em vẫn luôn cảm thấy đối phương biết là em mang thai, mới cố ý đưa tới một giỏ đồ như vậy, muốn làm cho em ăn nhầm mà sảy thai.”
Nguyễn Khánh Linh nói ra suy đoán của mình.
Lúc này, đáy mắt của Phạm Nhật Minh đột nhiên tối hơn rất nhiều, có chút u ám như bão táp sắp tới.