Chương
Lãnh Hàn Vũ nhìn thấy cảnh tượng này từ kính chiếu hậu thì không biết cô nhóc hồ ly này lại đang tính toán gì trong lòng, nhưng nhìn thấy cô ta vừa mới buồn bã rồi lại hồi phục lại thần thái ban đầu, cảm xúc của anh ta cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Sau khi đưa Monica về đến cửa nhà, Lãnh Hàn Vũ đích thân xuống xe và mở cửa xe cho cô ta.
“Lãnh Hàn Vũ, cảm ơn vì anh đã đưa em về, hôm nay em rất vui.”
Monica tháo dây an toàn ra, ngồi trên ghế cười cười nói nói.
Lúc này trong lòng Lâm Nhược Giai nở nụ cười lạnh lùng. Đồ giả dối, rõ ràng lúc nãy khi bị Lâm Nhược Giai cấu vào cánh tay còn khóc lóc nức nở cầu xin, bây giờ lại rất vui sao?
“Nên làm mà.”
Lãnh Hàn Vũ cũng nhếch khóe miệng lên và nói.
Nói rồi Monica vẫn còn ngồi ở trên ghế chứ vẫn chưa rời đi, nhưng cô ta lại ngước mặt lên nhìn người đàn ông đứng bên cạnh xe, trên gương mặt toát lên vẻ thẹn thùng và mong đợi muốn nói ra nhưng lại thôi.
Lãnh Hàn Vũ hiểu ám chỉ của cô ta.
Đột nhiên ánh mắt của anh ta nhìn về phía Lãnh Nhược Giai đang ngồi ở ghế sau.
Thấy người phụ nữ nhìn chằm chằm vào Monica với vẻ mặt ghét bỏ.
Trong đôi mắt Lãnh Hàn Vũ lóe lên ý cười, anh ta cúi người xuống rồi khẽ hôn lên trán Monica ngay trước mặt Lãnh Nhược Giai, sau đó lập tức thẳng người lên.
Quả nhiên anh ta liếc ánh mắt nhìn thấy biểu cảm ngây người của người phụ nữ đó, khi cô ta sắp nổi điên lên thì Lãnh Hàn Vũ đã nhanh tay đóng cửa xe lại, ngăn cách tiếng của người phụ nữ ở trong xe.
Lãnh Hàn Vũ liếc nhìn người phụ nữ sắp phát điên lên ở trong xe rồi đưa Monica rời đi.
Sau khi được Lãnh Hàn Vũ hôn, tâm trạng của Monica vô cùng kích động và còn muốn kéo người đàn ông này qua đêm trong nhà mình rồi làm chuyện của hai người. Nhưng khi đứng ở trước cửa, cô ta mới nhắc đến chuyện muốn Lãnh Hàn Vũ vào trong ngồi một chút thì đã bị anh ta từ chối.
“Lãnh Nhược Giai vẫn còn đang chờ tôi, tôi về đây.”
Nói rồi người đàn ông đó quay người rời đi, không hề lưu luyến gì.
Không biết có phải ảo giác của Monica hay không mà sao thái độ của Lãnh Hàn Vũ dành cho mình lúc nóng lúc lạnh. Hơn nữa dường như mỗi lần ở trước mặt em gái Lãnh Hàn Vũ là anh ta sẽ thể hiện nồng nhiệt với mình hơn một chút, nhưng một khi hai người riêng tư với nhau thì anh ta lại giống như một khối băng và có thể khiến cô ta chết cóng khi không nói gì.
Một lúc sau, cô ta chậm rãi lắc đầu, vừa an ủi mình nghĩ nhiều rồi vừa đi vào trong nhà.
Lãnh Hàn Vũ quay vào trong xe lần nữa, lúc này Lãnh Nhược Giai đã không còn tức giận như vừa nãy nữa. Cô ta không nói gì mà chỉ nở nụ cười lạnh lùng.
Thấy vậy Lãnh Hàn Vũ giống như nói tuỳ tiện: “Lên phía trước ngồi đi.”
Đương nhiên Lãnh Nhược Giai không chịu, cô ta chỉ hậm hực ngồi phía sau và nói với vẻ bình thường: “Không cần, sau này em sẽ ngồi ở phía sau. Còn ghế phụ đó thì để cho chị dâu ngồi.”
Lãnh Hàn Vũ nghe thấy lời nói của cô ta là đang giận dỗi, anh ta cụp mắt xuống, cũng không khuyên nhủ cô ta gì, cứ thế yên lặng lái xe rời đi.
Lúc đầu Lãnh Nhược Giai còn tưởng tốt xấu gì anh ta cũng sẽ an ủi mình vài câu, hoặc là giải thích một chút chứ? Anh ta tuỳ tiện tìm một người phụ nữ để kết hôn, hơn nữa còn không nói cho cô ta biết lai lịch của người phụ nữ đó. Như vậy là sao? Cô ta không đáng tin cậy chút nào ư?