Chương
‘Hà Tử Ngưng, cô không có bận chuyện gì chứ? Cùng đi nhé.’
Nhưng mà một lúc sau đối phương mới phản hồi lại, có điều lại không hề khách sáo chút nào mà từ chối: ‘Không đi, tôi không rảnh.’
‘Cô lại bận việc gì vậy? Cô cũng không có người yêu đâu mà đúng không? Bận việc gì vậy?’
Hiên Viên Minh lập tức nhắn một tràng câu hỏi.
Ngay khi Hà Tử Ngưng chú ý đến anh ta thì cái tật xấu nói năng lèm bèm của anh ta lại tái phát.
Ai ngờ người ta trực tiếp nhắn đến một câu: ‘Tôi phải đi ăn cơm với đối tượng xem mắt.’
Hiên Viên Minh bị chuyện này làm cho tức giận đến mức sôi máu, đồng thời ở trong lòng còn nổi lên lòng đố kỵ.
Cô ấy lại đi xem mắt sao? Vậy mà cô ấy lại dám đi xem mắt sao?
Cũng không biết là xuất phát từ tâm lý nào mà Hiên Viên Minh lại không chút suy nghĩ mà ngón tay lại dùng sức đâm lên màn hình, gửi đến một tin nhắn.
‘Vậy thì cũng dẫn cả người xem mắt của cô đi theo luôn!’
Dựa vào cái gì? Hà Tử Ngưng nhìn thấy tin nhắn này thì lập tức đảo mắt, đang định nhắn một tin nhắn thì Hiên Viên Minh lại nhắn đến một câu.
‘Phạm Nhật Minh cũng sẽ đi.’
Trong lòng của cô ấy cũng khẽ nhúc nhích sau đó vẫn là chấp nhận – Đi.
Chuyện này coi như vậy là đã xong.
Nhưng mà ở trong đầu của Nguyên Khánh Linh cũng có nghi vấn, lúc trước cô cũng không hề nghĩ đến những người bạn như thế này của Phạm Nhật Minh, hôm nay nhìn thấy tin nhắn thì lại cảm thấy hình như là giữa bọn họ có thay đổi.
Đặc biệt là Hà Tử Ngưng, cô ấy muốn đi xem mắt sao?
Không phải là cô ấy luôn thích Phạm Nhật Minh sao? Tại sao lại đi xem mắt? Hơn nữa không phải cô ấy cũng có chồng sắp cưới sao?
Vì vậy Nguyễn Khánh Linh liền hóng chuyện hỏi nhỏ Phạm Nhật Minh một thoáng: “Cái đối tượng xem mắt của cô gái kia là ai vậy? Không phải là cô ấy đã có chồng sắp cưới rồi sao?”
Phạm Nhật Minh không cảm nhận được thâm ý ở trong lời nói của cô, chỉ cho rằng là cô đang hiếu kỳ mà thôi.
Vì vậy anh cười cười nói: “Anh cũng không biết rõ lắm, nhưng mà cô ấy cũng chỉ là tung lưới mà thôi, cô ấy cũng đã đi xem mắt rất nhiều lần nhưng mà cũng không để tâm.”
“Làm sao vậy? Cô ấy cũng không thích sao?”
Nguyễn Khánh Linh lại hỏi, nhưng mà cô cảm thấy mình làm như vậy cũng không thỏa đáng, cố gắng để ghép lại những gì mà Phạm Nhật Minh nói.
“Chắc là vậy, anh cũng không biết là trong lòng của cô ấy nghĩ như thế nào.”
Phạm Nhật Minh đáp lại.
“Thì ra là thế.”
Nguyễn Khánh Linh cũng không muốn tiếp tục cái đề tài này, trong lòng của cô cũng đã nghĩ đến, dù sao thì mặc kệ Hà Tử Ngưng kia có thích Phạm Nhật Minh hay không thì anh cũng chỉ đối xử với cô ấy như là em gái mà thôi, cho nên cô cũng không cần phải phí công ăn giấm chua làm gì.
Cô nghĩ như vậy sau đó anh mắt lại chuyển đến câu trả lời cuối cùng của Trung Huy.
“Trung Huy nhanh như vậy đã sắp gặp bố vợ rồi sao?”