Chương
Nhưng buồn cười nhất là cậu nhóc này nói với Phạm Nhật Minh bằng giọng nghiêm túc rằng cậu bé không muốn nói dối, nhất định không chịu đổi cách gọi, lúc đó Nguyễn Khánh Linh tranh thủ cười anh. Nhưng cô không ngờ rằng đêm đó, khi hai người về phòng, anh nắm chặt eo cô vừa ép buộc vừa dụ dỗ, bắt cô gọi anh là chú.
Anh còn nói gì mà dù cô có gọi như thế nào đi chăng nữa thì anh cũng không để ý.
Nhưng mà vấn đề là cô không muốn gọi, xấu hổ chết đi được…
Nhưng dưới sự “Uy hiếp” của anh tối hôm qua, cô vẫn phải gọi vài câu, ai mà ngờ được càng gọi thì anh lại càng phấn khích.
Bây giờ Nguyễn Khánh Linh nhớ lại cảnh tượng tối qua thì chỉ hận sao không có cái hầm để cô chui vào.
Khác với Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh đang ngọt ngào ân ái, Hà Thanh và Phạm Hoàng Anh nhìn nhau không nói năng gì, lạnh lùng như băng đá.
Vì không có ông cụ Phạm ở đây nên Hà Thanh cũng không thèm giả vờ, mặc dù cô ta không thể hiện toàn bộ sự căm ghét của mình với Phạm Hoàng Anh ra ngoài, nhưng cô ta cũng trưng ra gần như đủ hết rồi.
Nhưng dù sao cô ta vẫn còn sợ ông cụ Phạm đột nhiên xuất hiện ở đây, nên cô ta cầm theo một cái ghế nhỏ, ngồi ở một nơi không xa cũng không gần Phạm Hoàng Anh.
Cô ta cắm cúi nghịch điện thoại di động, không thèm nhìn Phạm Hoàng Anh một chút nào.
Nhưng một lúc sau, Hà Thanh lại nghe thấy bên chỗ anh ta phát ra tiếng động, cái tiếng đó như là có người cố gắng khiến nó vang xa hết mức vậy.
Lúc đầu Hà Thanh định không thèm quan tâm, nhưng chỉ một lúc sau tiếng vang bên chỗ Phạm Hoàng Anh lại càng ngày càng to hơn, thỉnh thoảng còn kèm theo vài tiếng chửi bới khiến cho cô ta có muốn lờ đi cũng không lờ được.
Hà Thanh liếc nhìn anh ta, tốt bụng hỏi một câu: “Làm sao thế?”
Nhưng cô ta không ngờ rằng chỉ vì câu hỏi này mà Phạm Hoàng Anh lập tức trút hết tức giận lên người cô ta. Cậu ta đá ngã lăn cái thùng nhựa để bên cạnh, trong đó trừ nước ra thì chẳng có gì cả, ngay cả một con tôm nhỏ cũng không có luôn.
Hà Thanh vừa nhìn là đã hiểu đại khái rồi.
Quả nhiên Phạm Hoàng Anh liền chỉ vào mũi cô ta mắng: “Làm sao thế cái gì mà làm sao thế? Còn không phải tại cô ngồi con mẹ nó cạnh ông đây, quấy nhiễu ông đây à! Đang yên đang lành nói cái gì mà nói? Dọa cá chạy hết rồi!”
Nếu như là hồi trước thì dù Hà Thanh bị cậu ta chửi đến phát bực cũng phải chửi lại vài câu mới chịu được.
Nhưng bây giờ cô ta chỉ nhìn người đàn ông trước mặt, trong đôi mắt lạnh lùng có vài phần châm chọc và cười nhạo, cô ta chỉ lạnh nhạt nói: “Chính anh không có khả năng câu được cá thì đừng có trách người khác.”
“Con mẹ nó, cô có giỏi thì nói lại tôi nghe xem!”
Phạm Hoàng Anh bị Hà Thanh chọc tức, cậu ta bèn ném cần câu đi, nhìn chằm chằm người phụ nữ bên cạnh cứ như nhìn kẻ thù lâu năm vậy.
Nhưng Hà Thanh bị cậu ta nhìn như thế, chẳng những không tức giận mà còn cất tiếng cười nhạo, giọng nói bình thản nhưng lại chất chứa thêm mấy phần uy hiếp.
“Ông nội còn đang ở trên thuyền đấy, anh muốn tôi đi mời ông đến đây không?”
Cô ta vừa nói vừa sờ bụng mình, vừa như vô tình vừa như cố ý, giống như đang muốn nhắc nhở Phạm Hoàng Anh điều gì đó.