Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

chương 1789

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Nguyễn Khánh Linh dẩu môi, trừng mắt lườm anh. Cô nhịn một lúc lâu, cuối cùng mới bĩu môi nói nhỏ: “… Anh khác.”

Phạm Nhật Minh nghe thế thì hơi ngẩn ra, anh không ngờ cô suy nghĩ thật lâu nhưng lại không phản bác anh mà nói với anh một câu như thế.

Tiếng nói dịu dàng của cô như đá tảng va vào trái tim anh, va mạnh đến mức trái tim anh đã bắt đầu tê dại.

Anh bật cười thành tiếng, vò loạn tóc Nguyễn Khánh Linh lên, rồi lại siết lấy cô vào trong vòng tay anh, cứ như muốn cô nghe rõ nhịp đập của trái tim anh vậy.

Trái ngược với Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh đang ngọt ngào, bây giờ Hà Thanh đang tức giận muốn chết.

Cô ta vất vả lắm mới kiếm được một gói thuốc, cuối cùng lại bỏ phí hết không còn lại chút gì. Quan trọng nhất là cô ta tự bê đá đập chân mình, có bực cũng chỉ đành tự nuốt xuống bụng mà thôi.

Nhưng sau khi cô ta đi ra xa một chút, cô ta không thể chịu đựng cảm giác ngột ngạt này nữa, trái tim cô ta gào thét muốn trút hết nó ra ngoài.

Mà Hà Thanh cũng thực sự làm như vậy.

Cô ta tìm một góc không có ai, giơ chân đá mạnh lên cột buồm.

Nhưng Hà Thanh không điều khiển được độ mạnh yếu nên khiến chân đau gần chết.

Cô ta kêu lên, vội vàng ngồi xuống xoa mũi chân. Cũng may vết thương trên mũi chân không nghiêm trọng lắm, chỉ gãy mất một miếng móng chân mà thôi, ngồi nghỉ một tí là được rồi.

Bỗng nhiên cô ta bị bế bổng lên, đi về phía kho chứa đồ ở tận góc trong cùng.

Ngay lúc Hà Thanh giật mình, đang muốn hét lên cầu cứu thì cô ta nhìn thấy mặt người đang bế mình, tiếng kêu cứu của cô ta cũng tắt hẳn luôn.

Nhưng cô ta không cảm thấy đỡ sợ hơn một chút nào, thậm chí tim cô ta còn đang nhảy nhanh hơn vì căng thẳng.

Hà Thanh đập lên ngực người đàn ông đó, gặng hỏi: “Sao anh lại đến đây? Lỡ bị người ta phát hiện thì phải làm sao bây giờ?”

Tần Hướng Đông tạm thời không để ý đến cô ta, mãi đến khi ôm cô ta vào kho đóng cửa rồi, anh ta mới nhơn nhơn cười nói: “Cô thấy có ai phát hiện ra không?”

“Kể cả thế thì anh cũng không được đến đây! Không nói tới những người khác, chỉ nói đến Phạm Nhật Minh và ông cụ Phạm đều đang ở trên thuyền thôi, hai người đó không dễ bị lừa đâu!”

Hà Thanh tức tối gắt lên với anh ta, gân xanh hai bên thái dương cô ta nhảy tưng tưng, cô ta không nhịn được mắng tiếp: “Anh ăn gan hùm mật gấu chắc?”

Tần Hướng Đông ngừng cười, anh ta tóm lấy cánh tay của cô ta, nói bằng giọng quái gở: “Làm sao? Cô thì được đến đây chơi bời sung sướng, lại không cho phép ông đây cũng đến chơi mấy ngày à?”

“Hay là vì bạn trai cũ của cô ở đây, nên bây giờ cô đi cùng tôi cũng cảm thấy mất mặt sao?”

“Con mẹ nó, cô đừng có hòng rũ sạch quan hệ với tôi! Đừng quên ông đây còn giữ ảnh của cô đấy, cả mấy chuyện hư hỏng của cô nữa! Nếu cô dám ghét bỏ ông đây thì ông đây sẽ tung hết chuyện này ra!”

“Cô khiến tôi khó chịu thì mẹ kiếp nhà cô, đừng mong tôi để cô sống tốt!”

Tần Hướng Đông càng nói càng hăng, bàn tay anh ta cũng càng bóp càng chặt khiến cánh tay Hà Thanh đau đớn.

Hà Thanh biết anh ta đang tức giận, mấy câu nói của anh ta khiến cơn giận của cô ta cũng bùng lên.

Vốn dĩ cô ta đâu có để mắt đến Tần Hướng Đông, đi với anh ta chỉ đơn giản là vì cô ta thấy khó chịu với Phạm Hoàng Anh, sau đó mới xảy ra chuyện rồi bắt đầu bị anh ta ép bức. Tự mình làm chuyện súc sinh mà bây giờ lại còn mong người khác để mắt đến á?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio