Chương
Hà Tử Ngưng vỗ vào tay Hiên Viên Minh.
Cô ấy càng tức giận hơn, trong lòng cô ấy thật sự rất khó chịu với người đàn ông này, tại sao trước đây cô ấy không nhận ra anh ta lại thiếu đòn đến như thế này?
“Này, vẫn còn giận à?” Hiên Viên Minh không khó chịu chút nào, thay vào đó, anh ta còn cười hi hi dí mặt mình lại gần mặt Hà Tử Ngưng, như để xác nhận biểu cảm hiện trên khuôn mặt cô.
“Tôi nói này, có phải cô lừa người khác đúng không?”
Hiên Viên Minh cười tít mắt nói.
Khi người đàn ông dựa vào gần, một đôi mắt đen láy sáng bừng đột nhiên đập vào mắt Hà Tử Ngưng, không biết tại sao cô ấy lại nhớ lại buổi tối hôm đó, nhịp tim không chịu khống chế mà đập nhanh hơn vài nhịp.
Điều này khiến Hà Tử Ngưng hoảng hốt.
Cô ấy tức giận đẩy người đàn ông trước mặt ra, nghiến răng nghiến lợi định mắng mỏ anh ta vài câu, nhưng cô lại vô tình nhìn thấy trong mắt người đàn ông này có chút trêu chọc và thích thú.
Hà Tử Ngưng cuối cùng cũng hiểu ra, anh ta chỉ muốn nhìn thấy cô ấy tức giận, nhìn thấy cô ấy bị chọc tức đến mức giậm chân anh ta liền vui vẻ.
Cô ấy là ai chứ, sẽ không bị Hiên Viên Minh lừa dễ dàng như vậy đâu!
Một lúc sau, vẻ tức giận trên mặt Hà Tử Ngưng đột nhiên biến mất, thay vào đó là nụ cười nhếch mép, cố ý làm ra vẻ ngượng ngùng nói với Hiên Viên Minh: “Tôi lừa anh làm gì? Anh yêu nhà tôi, hai ngày nay anh ấy rất bận, không có thời gian để đến đây, nhưng anh ấy nói lần sau sẽ bù cho tôi, chúng tôi cũng sẽ đi nghỉ mát.”
Hà Tử Ngưng nhìn Hiên Viên Minh dần dần tắt nụ cười, cô ấy lại cười càng vui vẻ hơn, và nói thêm: “Chỉ hai người chúng tôi, tôi và anh ấy.”
Hiên Viên Minh trong lòng không tin lời nói của người phụ nữ này.
Nhưng, khi anh ta nhìn thấy vẻ ngượng ngùng trên khuôn mặt cô và giọng nói mềm mại, ngọt ngào của cô, cảm xúc giống như bị mất kiểm soát.
Hiên Viên Minh thu lại nụ cười, liếc cô ấy một cái rồi nói: “Cô cứ bịa đi.”
Hà Tử Ngưng không quan tâm đến vẻ mặt của anh ta, cô đẩy Hiên Viên Minh ra đứng trước mặt anh ta, nói: “Tin hay không thì tùy anh, tôi đi tìm anh Nhật Minh đây.”
Hiên Viên Minh vì lời nói của cô ấy mà mất hứng, vừa không để ý liền thật sự bị cô ấy đẩy ra xa.
Hà Tử Ngưng ngay lập tức nghênh ngang rời đi.
Sau khi Hiên Viên Minh phản ứng lại, anh ta cau mày nhìn Hà Tử Ngưng đang chạy về phía chỗ Phạm Nhật Minh, nhưng anh ta vẫn nhấc chân đi qua.
“Anh Nhật Minh!”
Hà Tử Ngưng vui mừng hét lên, cô ấy nhìn thấy người đàn ông quay lưng về phía mình, ngồi trên thành thuyền với một cái xô bên hông, có vẻ như đang câu cá.
Nhưng, khi Phạm Nhật Minh quay lại nhìn cô ta, nụ cười trên mặt Hà Tử Ngưng lại cứng đờ.
Cô ta thấy người đàn ông vẫn đang ôm một người trong tay.
Bởi vì dáng người Nguyễn Khánh Linh khá nhỏ nhắn, bị ôm trong tay chỉ là một quả bóng nhỏ, từ sau lưng hoàn toàn không nhìn thấy.
“… Chị dâu cũng ở đây à?”
Nụ cười trên mặt Hà Tử Ngưng nhanh chóng trở lại bình thường.
Mặc dù Nguyễn Khánh Linh thường ngày thường không nhạy bén, nhưng cô có thể thấy rõ vẻ mặt của Hà Tử Ngưng rất lạ.