Chương
Ông ta ngẩng đầu, nhìn chằm chằm người đàn ông cao lớn trước mặt, hỏi: “Anh là ai? Đây là người phụ nữ của tôi!”
Phạm Nhật Minh liếc mắt nhìn ông ta, ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng, nhưng không trả lời ông ta.
Nói chuyện với loại người này sẽ hạ thấp đẳng cấp của anh.
Lúc này, Trung Huy tiến lên một bước, giễu cợt nói: “Nhưng sao lúc nãy chúng tôi lại nghe thấy cô ấy từ chối ông?”
Trung Huy và Phạm Nhật Minh thân nhau đã lâu, khi nói chuyện, anh ấy cũng rất khí thế.
Ông chủ Vương cứng họng, chưa biết đáp trả thế nào, Phạm Nhật Minh đã kéo Hà Thanh chuẩn bị rời đi, vì thế ông ta cuống lên, tức giận nói: “Cô ấy tình nguyện! Sao các người lắm chuyện thế? ”
Nghe được giọng nói hung hăng của ông ta, sắc mặt Phạm Nhật Minh càng thêm lạnh lùng: “Cút đi.”
Giọng nói của anh vẫn rất bình tĩnh, nhưng ông chủ Vương đã lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm, sao có thể không nghe ra sự nguy hiểm trong lời anh nói chứ?
Ông ta nhìn Hà Thanh, rồi nhìn Phạm Nhật Minh, đôi mắt híp lại, trong lòng có tính toán.
Xem ra đây là một nhân vật máu mặt, vì một cô gái mà khiêu khích người không nên khiêu khích, thật không đáng.
Sau đó, giọng nói của Ông chủ Vương trở nên nhẹ nhàng hơn, ông ta hỏi: “Anh có thể đưa cô ấy đi, nhưng phải cho tôi biết anh là ai.”
Nghe vậy, Phạm Nhật Minh chỉ yên lặng liếc ông ta một cái, ánh mắt anh giễu cợt, anh không nói gì.
Lúc này, Trung Huy nói: “Ông hãy mở to mắt mà nhìn cho kĩ, đây là cậu chủ nhà nhà họ Phạm.”
Trung Huy vừa dứt lời, vẻ mặt của Ông chủ Vương lập tức thay đổi, ông ta dường như không tin, hỏi lại: “Họ… họ Phạm sao?”bg-ssp-{height:px}
Trung Huy gật đầu với một nụ cười mỉa mai.
Ông chủ Vương lúc này thậm chí không dám nhìn Phạm Nhật Minh, cúi đầu mạnh miệng xin lỗi: “Cậu chủ Phạm, lúc nãy tôi có mắt như mù, tôi đã xúc phạm anh, còn cô ấy…”
Ông chủ Vương liếc nhìn Hà Thanh, nhưng nhanh chóng quay lại: “Tôi còn không biết cô ấy là người phụ nữ của anh, nếu biết …”
“Cút đi.”
Phạm Nhật Minh điềm nhiên cắt ngang lời của ông ta.
“Vâng, vâng, tôi sẽ cút khỏi đây ngay.”
Ngay lập tức, ông chủ Vương nhanh chóng biến mất trước mặt ba người họ.
Ông chủ Vương vội vàng rời khỏi đó, trong lòng rất giận Hà Thanh.
Đã trèo lên cây cao như Phạm Nhật Minh, mà còn giả vờ dụ dỗ ông ta, thật là rẻ mạt!
Phạm Nhật Minh liên tục kéo cổ tay Hà Thanh để cô ta không ngã.
Sau khi Ông chủ Vương đi rồi, Hà Thanh đi chệnh choạng, rồi đột nhiên ngã vào người anh.
Thấy thế, Phạm Nhật Minh khẽ cau mày, anh rút tay mình lại, đẩy Hà Thanh về phía Trung Huy.
“Đưa cô ấy lên.”
Trung Huy vội vàng đỡ lấy cô ta, nhịp tim của anh ấy nhanh chóng tăng thêm hai nhịp.