Chương
Sự tức giận lúc đầu qua đi, Hà Thanh dần bình tĩnh trở lại.
Thế nhưng trong đầu cô ta lại suy nghĩ rất nhiều.
Phạm Hoàng Anh đã quen thói phong lưu, cuộc sống cá nhân hỗn loạn. Năm lần bảy lượt ông nội đã cảnh cáo cậu ta nhưng chỉ được một thời gian ngoan ngoãn là lại không nhịn được ra ngoài tìm phụ nữ, Hà Thanh tuy rằng không để ý tới việc cậu ta có bao nhiêu phụ nữ ở bên ngoài nhưng người cuối cùng giúp anh ta giải quyết rối rắm đều là cô ta!
Đưa thuốc tránh thai cho những người phụ nữ đó, ai mang thai rồi thì sẽ ép phải phá đi.
Những chuyện này về sau càng ngày càng nhiều, mà hiện giờ bụng cô ta đã lớn như vậy, không có nhiều sức lực lo mấy chuyện đó nữa, vậy thì cô ta chỉ có thể tìm một biện pháp giải quyết gãy gọn trong một lần luôn.
Hà Thanh không có động tĩnh gì, làm ra vẻ không thấy.
Quả nhiên, một lát sau, Phạm Hoàng Anh không thể ngồi yên được nữa, cậu ta đứng dậy đi tới nói vài câu với ông cụ Phạm và Phạm Thành rồi cất bước rời đi, từ đầu tới cuối, cậu ta đều không thèm để cô ta vào mắt, thậm chí còn không thèm nói với cô ta câu nào.
Vẻ mặt Hà Thanh đột nhiên hiện lên vẻ oán hận và hung ác.
Nếu cậu ta đã bất nhân trước, vậy thì đừng trách cô ta bất nghĩa.
Khoảng chừng năm phút sau, Hà Thanh cũng âm thầm rời đi, cô ta vốn tưởng rằng Phạm Hoàng Anh sẽ lái xe đi nhưng không ngờ anh ta lại đi bộ, như vậy cũng khiến Hà Thanh tiện theo dõi hơn một chút.
Phạm Hoàng Anh đã tính toán kỹ càng trong lòng, những lần trước đều làm ở trong phòng, chẳng thú vị chút nào, lần này nếu đã tới đây, vậy thì làm gì đó kích thích một chút, vì vậy hai người quyết định khi dã ngoại, vừa hay chỗ ở mà ông nội sắp xếp cho lại là biệt thự trên núi.
Chậc chậc, làm ở trên núi, nghĩ tới đã thấy kích thích rồi.
Phạm Hoàng Anh cúi đầu, còn đang nói chuyện với người phụ nữ kia, bởi vì không có người ngoài ở đây, nên hai người trực tiếp gọi điện thoại, mà những lời anh ta nói vô cùng dâm ô, khó nghe.
Hà Thanh yên lặng nghe những lời đó, hít sâu mấy lần mới có thể khống chế bản thân mình không tiến tới túm tóc anh ta.
Cũng không biết là đi bao lâu, trước mặt đột nhiên có một bóng dáng vụt tới, Hà Thanh thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ dáng vẻ của cô ta, chỉ thấy cô ta đột nhiên bổ nhào vào lòng Phạm Hoàng Anh.
“Cuối cùng anh cũng tới rồi, người ta sắp không chờ nổi nữa rồi đây này!”
Giọng nói của ẻo lả của người phụ nữ kia vang lên trong núi rừng yên tĩnh.
Hà Thanh tránh ở đồi núi nhỏ cách đó không xa, chỗ cô ta đứng khá tối, mà chỗ của Phạm Hoàng Anh lại sáng hơn nên cô ta có thể nhìn rõ hai người bọn họ đang làm gì nhưng bọn họ lại rất khó có thể phát hiện ra cô ta.
Hà Thanh nhìn bóng dáng kia, chỉ cảm thấy rất quen thuộc, đột nhiên cô ta nhớ ra điều gì đó.
“Cô gái nhỏ, anh tới an ủi em đây.”
Phạm Hoàng Minh vừa nói vừa không nhịn nổi mà bắt đầu lột quần áo trên người người phụ nữ, trực tiếp áp cô ta vào thân cây, anh ta cũng vội vàng cởi bỏ đai quần của mình, sau đó nhanh chóng đâm vào người phụ nữ.
Tiếng rên rỉ của hai người truyền tới lỗ tai Hà Thanh.
Ánh mắt cô ta dần trở nên sâu thẳm, một lát sau, Hà Thanh thu hồi tầm mắt, cô ta cố gắng điều chỉnh cảm xúc cho tốt, lấy điện thoại di động ra.
Phạm Hoàng Anh hoàn toàn không biết họa lớn sắp giáng xuống đầu mình, có lẽ vì đang ở bên ngoài nên anh ta càng cảm thấy kích thích và hưng phấn, sự đề phòng cũng giảm đi không ít.