Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

chương 1822

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Lời cô ta vừa nói ra, không khí trong rừng càng trở nên lạnh lẽo.

Lửa giận của ông cụ Phạm vừa được Phạm Nhật Minh ngăn lại, lại một lần nữa bị thổi bùng lên.

Đúng lúc này, Hà Thanh đang nhỏ giọng khóc nức nở ở một bên đột nhiên mở miệng nói, hai mắt cô ta nhìn chằm chằm người phụ nữ kia: “Không phải đâu.”

“Người phụ nữ này, ở bữa tiệc từ thiện lần trước, cháu đã tận mắt nhìn thấy cô ta quyến rũ Hoàng Anh, còn hạ thuốc anh ấy nữa.”

Người phụ nữ kia vừa nghe vậy sắc mặt đột nhiên trở nên tái mét, cô ta… còn tưởng rằng dưới tình hình này, Hà Thanh hẳn phải hận không thể thấy Phạm Hoàng Anh bị đánh chết mới tốt, ai ngờ, vậy mà cô ta lại vạch trần chuyện lúc đó…

Ông cụ Phạm đương nhiên tin lời Hà Thanh, hơn nữa, ông ta cũng cho rằng, dưới tình huống Phạm Hoàng Anh lén lút vụng trộm thế này, Hà Thanh cũng không việc gì phải nói giúp cho cậu ta.

Nghĩ tới việc người phụ nữ trước mặt này quyến rũ cháu trai mình, còn có ý định lừa gạt mình.

Vẻ mặt ông cụ tối sầm xuống, nhưng người phụ nữ này lại không phải cháu ông ta, ông ta không thể nào vì loại người này mà tức giận, cũng không cần thiết phải động thủ.

Dựa vào thế lực của nhà họ Sợ, muốn hủy hoại hoàn toàn một nhân vật nhỏ bé chỉ như giết chết một con kiến mà thôi.

Ông cụ Phạm quay đầu nói với Phạm Thành: “Con đi tìm người tới, đưa người phụ nữ này và con trai con về đi.”

“Vâng thưa bố.”

Phạm Thành đáp lời, rất nhau sau đó ông ta đã đi gọi điện cho người tới xử lý.

Lúc này, Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh vẫn đứng ở nơi cách đó không xa không gần.

Ở góc độ của bọn họ, đúng lúc có thể thấy rõ ràng cảnh tượng hoang đường nực cười phía trước.

Ngoại trừ một câu vừa rồi Phạm Nhật Minh khuyên ông cụ Phạm ra thì hai người vẫn luôn im lặng, không có ai lên tiếng, chỉ có điều, Phạm Nhật Minh vẫn luôn ôm Nguyễn Khánh Linh vào lòng, dịu dàng vuốt tóc cô.

Nếu không phải ông cụ Phạm bảo bọn họ cùng tới đây thì anh cũng không có hứng thú đưa cô tới đây xem trò khôi hài này.

Hiện giờ thấy mọi chuyện cũng gần như đã xong xuôi, Phạm Nhật Minh nói với ông cụ Phạm một tiếng, sau đó trực tiếp dẫn Nguyễn Khánh Linh về biệt thự nghỉ ngơi.

Trên đường, Nguyễn Khánh Linh nhớ tới khuôn mặt của người phụ nữ vừa rồi, cô đột nhiên vỗ đầu một cái, thở dài nói: “Em đã nói mà, người phụ nữ đó nhìn rất quen mắt, ở buổi từ thiện đó, lúc đó trời tối, có phải cô ta cũng muốn quyến rũ anh không?”

Phạm Nhật Minh nhìn thẳng, tập trung lái xe, anh chỉ đáp: “Không nhớ rõ.”

Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh đột nhiên mỉm cười, cô tủm tỉm cười, quay đầu nhìn Phạm Nhật Minh với đôi mắt sáng rực, giọng nói dịu dàng đầy ngọt ngào: “Vẫn là ông xã em tốt nhất.”

Quả nhiên người so với người đúng là tức muốn chết, chẳng qua người tức chết là Hà Thanh chứ không phải cô.

Phạm Nhật Minh quay đầu nhìn cô một cái, bị ánh mắt sáng lấp lánh của cô khiến lòng ngứa ngáy.

Nếu không phải hiện giờ đang ở trên xe thì anh thật sự muốn trực tiếp đè cô ra hung hăng hôn cô ngay lập tức.

Có điều, dù lòng anh có ngứa ngáy đến đâu đi chăng nữa thì vẫn phải cố nhịn, Phạm Nhật Minh giảm tốc độ xe lại, một tay lái xe, một tay khác khẽ xoa đầu cô gái.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio