Chương
Trong lời cô thầm mắng Phạm Nhật Minh lưu mạnh nhưng lại không dám biểu hiện ra, cô kéo cánh tay Phạm Nhật Minh, lắc trái lắc phải, làm nũng nói: “Mệt chứ, bây giờ trong bụng em còn có con nữa, vì thế anh có thể đồng ý với em được không?”
“Ông xã…”
Nguyễn Khánh Linh thề là cô cũng không biết mình sao có thể nói ra giọng nói nũng nịu như vậy được.
Mà Phạm Nhật Minh lại vô cùng thích dáng vẻ này của cô.
Người đàn ông thấy cô làm nũng, đôi mắt anh nheo lại, anh trở tay nắm lấy cổ tay cô, ôm cả người cô vào lòng mình, anh vuốt ve khuôn mặt cô, cười nói: “Ừm, gọi thêm một lần nữa đi.”
“Ông xã…” Nguyễn Khánh Linh không hề keo kiệt, lại một lần nữa cất tiếng, lần này giọng cô còn ngọt hơn cả ban nãy.
Người đàn ông khẽ cười, đôi mắt trở nên thâm sâu hơn, anh cất giọng khàn khàn nói: “Lại gọi thêm một lần nữa đi.”
“… Ông xã.”
“Ừm, gọi thêm một lần nữa nào.”
“…” Nguyễn Khánh Linh lại nghe thấy lời này, lúc này cô bắt đầu bực mình, muốn thoát khỏi lồng ngực anh: “Rốt cuộc anh có đồng ý hay không hả?”
Phạm Nhật Minh thấy cô tức giận, anh bật cười, lại kéo cô ôm vào lòng, dỗ dành cô: “Đồng ý, gọi một lần cuối cùng, được không?”
Từng tiếng ông xã của Nguyễn Khánh Linh đều chạm tới trái tim anh.
Loại cảm giác này khiến Phạm Nhật Minh cảm thấy vô cùng thoải mái, hơn nữa còn rất hưởng thụ.
Nguyễn Khánh Linh nhìn chằm chằm vào mắt anh, có chút không tin hỏi: “Thật sao?”
“Ừm.” Phạm Nhật Minh cười nói.
“Được.”
Nguyễn Khánh Linh tin anh, lại gọi anh một lần nữa, kết quả, cô vừa dứt lời liền bị người đàn ông đè lên giường hung hăng hôn lấy hôn để, mãi tới khi cô thở hổn hển, ngực phập phồng, anh mới lưu luyến mà buông cô ra.
“Anh lừa em!”
Nguyễn Khánh Linh vừa thẹn vừa giận, khuôn mắt nhỏ nhắn, đôi mắt lấp lánh nước, cô không ngừng thở dốc.
Phạm Nhật Minh che đôi mắt cô lại, không chút áy náy, ngược lại giơ tay nhéo cằm cô, bật cười hỏi ngược lại: “Không phải nói không được đụng vào em sao? Anh thu chút lãi mà cũng không được à?”
“… Vậy là anh đồng ý rồi?”
Nguyễn Khánh Linh ngây người ra một lúc mới dần dần hồi phục tinh thần.
Vẻ mặt cô lập tức tươi cười.
Phạm Nhật Minh thấy cô vui vẻ như vậy, nhưng bởi vì anh không được chạm vào cô mà trong lòng cảm thấy rất buồn bực, có điều, anh niệm tình cô mang thai vất vả nên cho dù tháng này có ở cùng phòng cũng phải thật cẩn thận, không dám lăn lộn với cô như lúc trước.
Nhưng vẫn khó tránh khỏi những lúc không kiềm chế được.
Thật ra mỗi buổi sáng anh nhìn thấy cô thức dậy, đôi chân nhức mỏi không thể đi nổi, anh cũng thấy hối hận và đau lòng.