Chương
Vì vậy Nguyễn Khánh Linh đề ra ba điều kiện này, đương nhiên Phạm Nhật Minh sẽ đồng ý, anh cũng có thể hiểu được.
Chỉ là nghĩ tới sau này phải sống khổ sở như vậy, đột nhiên anh cảm thấy cuộc đời mình thật u ám.
Nguyễn Khánh Linh thấy Phạm Nhật Linh gật đầu nhưng lại không nói gì nữa, tâm trạng cũng không tốt như ban nãy.
Cô không khỏi thầm nghĩ mình đưa ra yêu cầu như vậy có phải có chút quá đáng không? Dù sao thì từ giờ cho tới ngày sinh dự tính của cô còn vài tháng nữa…
Nguyễn Khánh Linh suy nghĩ một láy, cuối cùng cô vẫn thấy thương Phạm Nhật Minh, sợ ông xã mình nhẫn nhịn lâu quá sẽ nghẹn mất.
Cô lại chủ động nắm lấy tay Phạm Nhật Minh, nâng cằm anh khẽ hôn lên.
Cô mỉm cười ngọt ngào: “Được rồi, nể tình anh ngày thường nghe lời như vậy, một tuần không thể quá hai lần.”
Phạm Nhật Minh vừa nghe xong, lập tức vui mừng vì sự chu đáo của cô, cũng may, cô gái nhỏ không có lương tâm này cuối cùng cũng để lại cho anh chút hy vọng.
Người đàn ông vô cùng hài lòng, anh dựa sát vào, lại muốn hôn Nguyễn Khánh Linh nhưng bị cô dùng tay chặn miệng lại.
“Hôm nay không được! Ai bảo anh tối qua bắt nạt em như vậy chứ.”
Nguyễn Khánh Linh trừng mắt nhìn anh, dáng vẻ vô cùng hung dữ.
Phạm Nhật Minh nghĩ tới những chuyện tối qua mình làm với cô, khóe miệng lại không nhịn được mà cong lên.
Được rồi, tối qua đúng là anh bắt nạt cô hơi nhiều.
“Được rồi, anh không làm loạn nữa.”
Cuối cùng Phạm Nhật Minh cũng chịu ngoan ngoãn, anh ôm cô nằm xuống giường, lấy tay mình làm gối cho cô.
Giọng anh trầm thấp khiến người nghe cảm thấy an tâm, anh nói: “Ngủ đi.”
Thế nhưng Nguyễn Khánh Linh lại không buồn ngủ.
Hôm nay giấc ngủ trưa của cô khá dài, vì vậy bây giờ không cảm thấy buồn ngủ chút nào, cô nằm trên giường lại cảm thấy có chút khó chịu.
Thế nhưng, Nguyễn Khánh Linh lại lo lắng Phạm Nhật Minh buồn ngủ, vì thế cô đáp lại một tiếng, chuẩn bị ép bản thân mình cố gắng chìm vào giấc ngủ.
Không lâu sau, Phạm Nhật Minh đã phát hiện cô gái trong lòng mình không chịu nằm yên mà cứ ngọ ngoạy thân mình.
Anh đè cô xuống, vẻ mặt có chút tức giận và bất đắc dĩ nói: “Em còn lộn xộn nữa là anh sẽ bội ước đấy biết chưa hả?”
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh cuối cùng cũng không dám cử động nữa, nhưng làm thế nào cô cũng không ngủ nổi.
“Ông xã, em không ngủ được.”
Cuối cùng, Nguyễn Khánh Linh nhịn không được nữa, cô thấp giọng nhẹ nhàng nói bên tai người đàn ông.