Chương
Hiên Viên Minh và Hà Tử Ngưng đều là những cô chủ, cậu chủ có gia thế tốt, không muốn chịu đựng gian khổ.
Họ muốn ở một khách sạn mà được biệt lập và rộng rãi thoải mái, nhưng vì hai người đến cùng một lúc và chỉ còn lại một biệt thự. Sau khi thương lượng, Hà Tử Ngưng cuối cùng cũng miễn cưỡng sống cùng Hiên Viên Minh.
Hà Tử Ngưng nghĩ dù sao biệt thự cũng có rất nhiều phòng ngủ, cô và Hiên Viên Minh ở riêng mỗi người một phòng, nước sông không phạm nước giếng là được.
Tối nay bọn họ vốn dĩ tham dự bữa tiệc lửa trại do anh Phạm tổ chức khá sôi nổi, nhưng giữa chuyến đi anh Phạm nhận được cuộc gọi của ông mình nên xin lỗi bọn họ rồi nhanh chóng rời đi.
Không còn cách nào khác, Hà Tử Ngưng đành phải chơi một mình, ai ngờ Hiên Viên Minh này mặt dày mày dạn muốn đi theo cô ấy chứ.
Thế là hai người coi như người tám lạng, kẻ nửa cân cùng nhau đồng hành trong chuyến đi này luôn.
Sau khi trở về biệt thự vào buổi tối, Hà Tử Ngưng đã uống một chút rượu, cảm thấy rất bức bối liền nhanh chóng thay đồ bơi và đi đến hồ bơi để bơi nhưng kết quả là mới bơi được nửa bể thì chân cô ấy đã bị chuột rút.
Vì vậy cảnh mà Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy hai người ôm hôn vừa rồi thực ra chỉ là hiểu lầm.
Từ góc nhìn của hai người họ thì quả thực chuyện này rất dễ hiểu lầm.
Sau khi Hà Tử Ngưng bị chuột rút chân, Hiên Viên Minh tình cờ đang ở trong phòng khách nghe thấy tiếng động bên ngoài liền nhanh chóng chạy ra ngoài, khi nhìn thấy người phụ nữ đang giãy dụa khiến nước bắn tung tóe bên dưới, anh ta quyết định nhảy thẳng xuống hồ bơi để cứu người.
Vì vậy vừa rồi chính là cảnh Hiên Viên Minh giữ Hà Tử Ngưng lại và định đưa cô ấy đến bên thành bể bơi.
Ai biết được sau khi Hà Tử Ngưng bị chuột rút sặc mấy ngụm nước, cô ấy hoàn toàn hoảng sợ, khi Hứa Viên Minh gặp cô ấy thì cả người Hà Tử Ngưng giống như một con bạch tuộc quấn chặt lấy người đàn ông ấy.
Hiên Viên Minh tự hào là người giỏi về bơi lội nhưng sau sự hành hạ của Hà Tử Ngưng, anh ta cũng đã bị sặc vài ngụm nước. Nhưng ngược lại từ khi anh ta xuống Hà Tử Nhưng không còn bị sặc nước nữa.
Hiên Viên Minh phải chịu đựng ý muốn ném cô ấy xuống hồ bơi một lần nữa rồi mất rất nhiều cố gắng để đưa Hà Tử Ngưng lên bờ an toàn.
Ngay khi hai người vừa lên bờ, Hiên Viên Minh đã nằm ngửa trên sàn lát gạch, anh ta trừng mắt nhìn Hà Tử Ngưng bên cạnh, thở hổn hển nói: “Tôi kiệt sức rồi đó.”
Anh ta chưa kịp thư giãn thì người phụ nữ bên cạnh đã rên lên vì đau, như thể chỗ chuột rút ở chân cô ấy ngày càng nghiêm trọng vậy.
Hiên Viễn Minh nghe xong, trong lòng chỉ cảm thấy kích động.
Một lúc sau anh ta đứng dậy, nhẹ nhàng bẻ bẻ chân của Hà Tử Nhưng: “Kiếp trước tôi thực sự nợ cô rồi.”
Hiên Viên Minh thường ngày bơi rất nhiều, vì vậy anh ta rất am hiểu trong việc làm giảm bớt cơn đau của chuột rút.
Anh ta ấn vào mắt cá chân của người phụ nữ đó rồi xoa nó theo vòng tròn, điều khiển nó bằng sức mạnh trong lòng bàn tay mình
Dưới sự xoa bóp của Hiên Viên Minh, mắt cá chân đau nhức ban đầu của Hà Tử Ngưng đã thuyên giảm rất nhiều.
Cuối cùng cô ấy cũng có hơi sức mà nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình.