Chương
“Chà, vì đó là người phụ nữ mà cháu thích nên đương nhiên ông sẽ không phản đối. Ông nội sẽ cho người sắp xếp tiệc đính hôn ngay lập tức nhé.”
“Không! Cháu phản đối!”
Lãnh Nhược Giai ngay lập tức nhảy chồm lên và lên tiếng phản đối, toàn bộ khuôn mặt của cô ta đều là vẻ lo lắng, thậm chí vì quá lo lắng mà cả khuôn mặt của cô ta trở nên ửng đỏ, nhưng chỉ càng làm tăng thêm vẻ xinh đẹp trên đôi má của cô ta.
Lãnh Hàn Vũ không ngừng nhìn cô ta bằng đôi mắt sâu thẳm.
“Lý do?”
Người đàn ông nói một cách lạnh lùng, đây là lời đầu tiên anh ta nói với Lãnh Nhược Giai kể từ khi hai người bước vào nhà, âm thanh cũng vô cùng sắt đá…
Lãnh Nhược Giai không biết mình bị làm sao, trong lòng cô ta cảm thấy mình có lỗi, nhưng lòng kiêu hãnh không cho phép cô ta khóc trước mặt người đàn ông đối diện.
Cô ta quay đầu lại mong ông nội lên tiếng giúp mình, nhưng cuối cùng ông cụ Lãnh cũng không lên tiếng.
Lãnh Nhược Giai chỉ cảm thấy cô ta bị cô lập và bất lực trong chuyện này, nhưng cô ta không muốn Lãnh Hàn Vũ đính hôn, về lý do anh ta hỏi thì quả thực khi nghĩ lại, cô ta cảm thấy mình thật sự không thể tìm ra được một lý do phù hợp để phản đối.
Người kia xinh đẹp trẻ trung, gia cảnh đàng hoàng, có sự nghiệp riêng…
“Cứ làm điều mà anh muốn! Cứ đính hôn với bất kỳ người nào mà anh yêu đi!”
Lãnh Nhược Giai tức giận đứng dậy hét vào mặt Lãnh Hàn Vũ, nói xong liền quay người đi lên lầu.
Ông cụ Lãnh nhìn thấy thái độ của Lãnh Nhược Giai thì trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ, cô gái này không phải là người nghe lời anh trai mình nhất sao? Sao hôm nay lại phản ứng như vậy chứ?
Tuy nhiên cuối cùng ông cụ Lãnh vẫn là người yêu thương cháu gái của mình, ông ta nói với Lãnh Hàn Vũ: “Hàn Vũ, đi an ủi Nhược Giai đi nhé, đừng làm cho con bé thấy buồn.”
Đôi mắt Lãnh Hàn Vũ cũng trở nên thâm thúy, vừa rồi anh ta đã nhìn rõ đôi mắt đỏ hồng của người phụ nữ.
Anh ta im lặng một lát rồi đứng dậy và trả lời: “Vâng ạ.”
Lãnh Hàn Vũ bước đôi chân dài miên man và những bước tiến lớn, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Lãnh Nhược Giai.
Người phụ nữ đang đẩy cửa ra chuẩn bị vào phòng thì cánh tay đột nhiên bị kéo, lực kéo khá mạnh mà bàn tay người kia cũng hơi lạnh.
“Em đang tức giận ư?”
Lãnh Hàn Vũ nhìn cô ta, ngây người hỏi.
Lãnh Nhược Giai lúc đầu rất tức giận, khi cô ta thấy Lãnh Hàn Vũ vẫn dùng giọng điệu này để nói chuyện với mình liền dùng sức rút tay lại, tức giận nói: “Không cần anh lo lắng.”
Nói xong cô ta lãnh đạm trở về phòng, mạnh mẽ đưa tay đóng cửa lại.
Lãnh Hàn Vũ đứng ngây ra ở cửa mặc cho Lãnh Nhược Giai đóng sầm cửa lại, anh ta vẫn đứng bên ngoài nhìn qua khe cửa một lúc lâu.
Vừa rồi sự lãnh đạm trong đôi mắt của người phụ nữ khiến anh ta cảm thấy đau nhói, hốc mắt đỏ hồng như kim đâm vào tim anh ta vậy.
Lần đầu tiên Lãnh Hàn Vũ cảm thấy rụt rè, anh ta không biết mình có nên đi vào hay không, lý trí bảo anh ta đừng đi vào nhưng nước mắt của người phụ nữ kia lại vừa làm anh ta cảm động.
Sau khi Lãnh Hàn Vũ dừng lại một lúc lâu, cuối cùng cũng từ bỏ, xoay người chậm rãi rời đi.