Chương
Phạm Nhật Minh nhanh chóng ôm chặt cô, anh cúi thấp ánh mắt, nhìn cuộn tròn trong ngực mình. Sắc mặt cô nhăn nhó, trông không khó chịu như lúc trước, nhưng anh vẫn lo lắng đến kinh khủng, trái tim giống như là bị cái gì xách lên, treo giữa không trung, không thể bình tĩnh.
Lúc này, Nguyễn Khánh Linh dựa vào anh, yếu ớt nói: “Không sao đâu.”
Lúc này tứ chi cô mềm nhũn không còn chút sức lực nào, thêm vào đó trong dạ dày cũng không thoải mái, cảm xúc mới vừa rồi còn tràn đầy phấn khởi lập tức biến mất, Nguyễn Khánh Linh biết đây là phản ứng trong thời kỳ mang thai, trước đó cũng từng xuất hiện loại tình huống này.
Nhưng mà Phạm Nhật Minh lại không biết, anh thấy cô gái biến đổi lớn đến vậy, hiện tại khuôn mặt nhỏ này trắng đến mức khiến anh đau lòng, anh trực tiếp ôm cô gái khỏi mặt đất, cất bước ra ngoài.
Bây giờ trên người Nguyễn Khánh Linh không có chút sức lực nào tuy rằng trong lòng vẫn muốn ở lại, nhưng thân thể không cho phép, đành phải để người đàn ông ôm cô rời đi.
Bởi vì bây giờ họ đang ở trên một hòn đảo biệt lập, nếu muốn quay lại nơi họ ở thì phải đi du thuyền trở về, nhưng Phạm Nhật Minh không chịu để cô đi du thuyền, lo lắng cô sẽ gặp phải tai nạn cái ngoài ý muốn khác, đến lúc đó ở trên biển sẽ rất bất tiện.
Phạm Nhật Minh gọi điện thoại: “Gửi trực thăng đến đón chúng tôi, đảo Thiên Đường.”
Máy bay trực thăng?
Nguyễn Khánh Linh nghe xong, cuối cùng cô cũng tỉnh táo hơn một chút, cô nắm lấy tay người đàn ông và lắc đầu với anh.
Cũng chỉ là phản ứng khi mang thai, không cần tốn nhiều thời gian và công sức như vậy.
Tuy nhiên, Phạm Nhật Minh lại làm như không thấy, anh tiếp tục nói: “Nhanh lên.”
Nói xong người đàn ông liền cúp điện thoại.
Lúc này Nguyễn Khánh Linh mới lên tiếng: “Em thực sự không sao. Trước đây cũng sẽ xảy ra tình huống đột ngột như thế này, nghỉ ngơi một lát là khỏe thôi.”
Cô cũng rất hổ thẹn, vì chuyện riêng của mình mà phải điều động đến nhiều người như vậy.
Tuy nhiên, chuyện liên quan đến sự thoải mái của Nguyễn Khánh Linh, cho dù cô từ chối thế nào, anh cũng sẽ không dễ dàng thay đổi.
Anh xoa đầu cô gái: “Ngoan nào, đến bệnh viện kiểm tra xem sao.”
“Còn phải đi bệnh viện sao?”
Nguyễn Khánh Linh lại càng kinh ngạc.
Cô vốn tưởng rằng Phạm Nhật Minh chỉ là đưa mình trở về biệt thự, nhưng không ngờ rằng anh lại muốn đưa mình đến bệnh viện?
Nguyễn Khánh Linh nghĩ đến ông cụ Phạm và gia đình Phạm Thành đang ở trên đảo, cô không khỏi hỏi: “Vậy thì ông nội và những người khác làm sao được? Chúng ta không cùng họ trở về sao?”
“Anh sẽ giải thích cho ông nội, em đừng lo lắng.”
Phạm Nhật Minh trầm giọng nói, tiếng nói xen lẫn mấy phần lo lắng: “Bây giờ cơ thể còn khó chịu không?”
“… Tốt hơn nhiều rồi.” Nguyễn Khánh Linh đáp. Cô do dự một hồi, rồi nói thêm: “Hay là chúng ta quay về đi? Cứ rời đi như thế này hình như không tốt lắm đâu…”
Phạm Nhật Minh lắc đầu, vẻ mặt không có nửa phần dao động: “Không được, phải đi bệnh viện.”
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh liền biết chuyện này không có chỗ bàn luận thêm, nên đành gật đầu nhận lời.
Tuy nhiên, nghĩ đến việc Phạm Nhật Minh làm như vậy cũng là vì lo lắng cho thân thể của mình, Nguyễn Khánh Linh cảm thấy trong lòng bớt áy náy, còn nhiều thêm mấy phần ấm áp.