Chương
Trong hình dung của anh, có vẻ như Lãnh thị và Vân thị không có chuyện làm ăn gì, quan hệ giữa hai nhà cũng không thân thiết lắm, cho nên hẳn là lần này không phải là hôn nhân gia tộc, vậy tại sao Lãnh Hàn Vũ lại đính hôn đột ngột như vậy?
Phạm Nhật Minh suy nghĩ một hồi, nhưng cũng không có tiếp tục xoắn xuýt.
Nếu cô gái nhỏ ở nhà biết tin, chắc cô ấy sẽ rất vui đúng không? Dù gì thì cô vẫn thích những nơi náo nhiệt, hai ngày nay cô vẫn luôn ở nhà nghỉ ngơi, nếu có thể ra ngoài thì chắc chắn sẽ rất vui.
Sau khi Phạm Nhật Minh trở về nhà, anh liền đưa thiệp mời cho Nguyễn Khánh Linh.
Cô gái vừa mới đi dạo trong vườn trở về, mặt vẫn đỏ bừng, nhìn cái tên trên thiệp mời, phản ứng đầu tiên là nghi ngờ, hỏi: “Lãnh Hàn Vũ? Là anh trai của Lãnh Nhược Giai sao?”
Phạm Nhật Minh lơ đãng ừ một tiếng.
Giờ phút này, tất cả tâm tư của anh đều đổ dồn vào trên người Nguyễn Khánh Linh, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, anh rất muốn xoa nắn một chút.
Nguyễn Khánh Linh không để ý đến ánh mắt Phạm Nhật Minh đang nhìn mình chằm chằm, cô lấy làm lạ hỏi: “Anh có quen anh ta không? Tại sao anh ta lại mời anh đến tiệc đính hôn?”
“Điều này là bình thường, lúc trước khi kết hôn chúng ta cũng đã mời nhà họ Lãnh, có thể là em không biết.”
Phạm Nhật Minh nói, anh khẽ kéo cô gái đang đứng và trực tiếp ôm cô vào lòng mình.
“Anh đang làm gì đấy!”
Nguyễn Khánh Linh đột nhiên bị anh kéo, trực tiếp ngã vào trong vòng tay của người đàn ông, cô không khỏi kêu lên một tiếng.
Phạm Nhật Minh vốn đã phải kìm nén rất khó chịu rồi, nhưng lúc này đôi môi đỏ mọng của cô gái lại mấp máy, thái dương của anh đột nhiên nhảy dựng lên. Hai ngày nay anh đã không hề chạm vào cô, thậm chí còn không hôn, lúc này anh tự nhiên không thể kìm lại được nữa.
“Anh để em đứng dậy…”
Nguyễn Khánh Linh bắt gặp ánh mắt của người đàn ông, còn kèm theo tiếng tim đập nhanh quen thuộc, ánh mắt có chút hốt hoảng, cô thì thào nói.
Lòng bàn tay đang chống vào ngực người đàn ông bỗng rung lên, dường như anh đang cười.
“Em để cho anh hôn một lát thì anh sẽ thả em ra.”
Nguyễn Khánh Linh từ chối theo bản năng: “Không muốn.”
Phạm Nhật Minh nhìn cô, từ trong cổ họng phát ra một âm thanh trầm thấp: “Hử?”
Nhìn vào đôi mắt thâm thúy và nguy hiểm của người đàn ông, Nguyễn Khánh Linh biết nếu cô không đồng ý, có lẽ hôm nay anh sẽ không tha cho cô…
Cô gái thấp giọng hỏi: “Thật sự chỉ cần một nụ hôn thôi sao? Đừng có lừa em.”
Phạm Nhật Minh nhìn cô, khóe miệng thấp thoáng ánh cười. Anh không trả lời, nhưng bàn tay vốn dĩ đang đặt trên eo của cô gái lại bắt đầu hướng lên trên.
Nguyễn Khánh Linh cảm nhận được cử động của ngón tay anh, tim cô đập loạn, cả người cũng trở nên căng thẳng, vội vàng nói: “Được rồi, em đồng ý.”
Nói xong, cô khẽ chạm nhẹ vào môi người đàn ông như chuồn chuồn lướt nước, rồi ngay lập tức thu lại.
“Xong rồi.”
Nguyễn Khánh Linh nói.
Nhưng Phạm Nhật Minh lại nhìn cô cười nhẹ, trong nụ cười xen lẫn đắc ý khi thành công.