Chương
Vẻ mặt Phạm Nhật Minh hiện rõ biểu tình “anh biết ngay là như vậy mà”, anh lại cầm lấy muỗng đưa cho cô, khi cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lại càng trở nên dịu dàng và thâm tình hơn.
Nhưng rõ ràng vẻ mặt anh hoàn toàn không giống với khí thế lạnh lùng của anh, không hề đột ngột chút nào, giống như anh trời sinh đã như vậy, chỉ thâm tình với một người duy nhất.
Hai người vô thức thể hiện tình cảm tự nhiên, thân mật, khiến trái tim Diệp Thanh thanh cũng nhảy lên.
Cô ta cũng muốn có một người đàn ông thành thục trầm ổn, cẩn thận chăm sóc mình như vậy.
Vì vậy, Diệp Trúc Sương lại càng thêm kiên định với suy nghĩ muốn ở bên Phạm Nhật Minh.
Cô ta tự cảm thấy mình thông minh, mang phong cách Tây Âu, hơn nữa từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài, tư tưởng tự do, không đề để ý việc cùng chung một người đàn ông với một người phụ nữ khác.
Lãnh Nhược Giai nhìn một lúc rồi thôi.
Không có gì thú vị, vốn dĩ còn cho rằng người phụ nữ đó tự tin lắm, cô ta còn muốn xem trò hề, kết quả đợi một lúc lâu, Nguyễn Khánh Linh vừa trở về cô ta đã như một con rùa rụt cổ, chỉ dám đứng ở một bên âm thầm quan sát.
Lãnh Nhược Giai thu hồi ánh mắt, lúc này, người bạn bên cạnh cô ta cũng không biết đã đi đâu.
Cô ta cũng không để ý, ngồi xuống vị trí, nhìn về phía gian bày thức ăn được trang trí hoa lụa trắng cách đó không xa, còn có đôi tình nhân vẫn ríu rít với nhau, ánh mắt cô ta vừa nhìn thấy lại vội vàng rời đi, lại bắt đầu tâm trạng.
Là vai chính của bữa tiệc tối nay, Lãnh Hàn Vũ và Vân Minh Nguyệt đứng bên nhau, từ đầu tới cuối người phụ nữ luôn khoác tay anh ta, thật ra Lãnh Hàn Vũ không thích phụ nữ đụng chạm và dựa sát vào mình như vậy.
Ngoại trừ… cô ta.
Khi Lãnh Nhược Giai vừa xuất hiện, anh ta đã chú ý tới rồi, cô ta ban đầu còn uống rượu và nói chuyện phiếm với bạn bè, sau đó lại không ngừng nói chuyện với một người phụ nữ xa lạ, xem ra hoàn toàn không có chút nào tức giận.
Sau khi Lãnh Hàn Vũ ý thức được điều này, anh ta cũng không biết là mình đang muốn phân cao thấp với ai nữa, vốn dĩ đang muốn đẩy cánh tay Vân Minh Nguyệt ra, lúc này lại để cô ta tùy ý lôi kéo.
Hai người thoạt nhìn có vẻ vô cùng ngọt ngào ân ái, nhưng trên thực tế, cũng chỉ có Lãnh Hàn Vũ tự hiểu rõ trong lòng, anh ta chán ghét động chạm với người phụ nữ này tới mức nào.
Yến tiệc rất nhanh đã bắt đầu, người dẫn chương trình bước lên sân khấu giới thiệu, sau đó mời Lãnh Hàn Vũ và Vân Minh Nguyệt tới.
Hai người cùng đeo nhẫn đính hôn cho nhau.
Người dẫn chương trình nói hàng loạt câu chúc phúc, mỗi lời lọt tới tai Lãnh Nhược Giai đều vô cùng khó nghe.
Có nhiều lần, cô ta còn muốn tức giận rời đi, nhưng nghĩ tới lời bố mẹ cảnh cáo, cô ra chỉ đành ở lại chỗ cũ, nhìn những người khác chúc họ trăm năm hạnh phúc.
Lãnh Nhược Giai đột nhiên thu hồi tầm mắt, bưng chén rượu trước mặt lên, một hơi uống cạn sạch.
Cô ta lại bảo phục vụ rót đầy một ly, sau đó lại uống sạch, rồi lại bảo phục vụ rót đầy một ly nữa.
Cứ như vậy một lúc sau, người phục vụ kia thấy cô ta uống có chút say rồi mới nhắc nhở nói: “Thưa cô, rượu này khá mạnh, uống nhiều quá sẽ không tốt cho sức khỏe đâu.”
Thế nhưng, nghe phục vụ nhắc nhở quan tâm, Lãnh Nhược Giai đột nhiên lại cảm thấy cay mũi.